Lúc này, bóng người của người mặc áo choàng đen dẫn đầu khẽ động, đã xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.
Bốn người còn lại cũng đồng thời di chuyển, xuất hiện xung quanh Diệp Viễn, bao vây Diệp Viễn ở giữa.
"Sao vậy? Còn muốn ép tôi ở lại hay sao?"
Giọng nói của Diệp Viễn có chút lạnh lẽo, trên người cũng tràn ra một luồng sát khí đáng sợ.
Người dẫn đầu thản nhiên nói: "Làm sao chúng tôi có thể ép các cậu ở lại chứ? Nếu cậu không chấp nhận lời mời của chúng tôi thì khi quay về chúng tôi cũng không thể bàn giao được".
"Vì vậy, chúng tôi chỉ có thể dùng cách khác để mời cậu!"
Nói xong, một luồng năng lượng đáng sợ đột nhiên tản ra từ trên người ông lão, ông ta vung tay lên, một sợi tơ mỏng màu xám nhanh chóng quấn về phía tay Diệp Viễn.
Mà mấy người khác xung quanh anh cũng đồng thời bộc phát ra năng lượng đáng sợ, trên tay cũng xuất hiện những sợi tơ mỏng màu xám, hướng về phía hai chân và cơ thể Diệp Viễn mà trói lại.
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Viễn trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
"Hừ, đã bảo các người biến đi, các người không chịu, vậy thì đều ở lại đây đi!"
Nói xong, Diệp Viễn trong tay khẽ động, một thanh trường kiếm đã xuất hiện trên tay anh.
Trường kiếm khẽ vung lên, một đạo kiếm khí đáng sợ chém về phía những sợi tơ mỏng màu xám do ông lão dẫn đầu bắn ra.
"Vụt!"
Một tiếng giòn vang, sợi tơ mỏng màu xám không biết làm từ vật liệu gì, trên thân tòa ra một luồng năng lượng làm chấn động linh hồn lập tức bị chém đứt.
"Vụt, vụt, vụt..."
Đúng lúc này, bốn âm thanh liên tiếp đồng thời vang lên, những sợi tơ mỏng màu xám bắn ra từ trong tay những người còn lại trong nháy mắt cũng bị Diệp Viễn chém đứt.
Nhìn sợi tơ mỏng màu xám trong tay ông ta dễ dàng bị Diệp Viễn chém đứt, chuyện này khiến mấy người đều sửng sốt.
Thứ này tên là Tơ Trói Tiên, là một trong những bí bảo của Tiên Vực bọn họ, sử dụng các loại thiên tài địa bảo cô đọng mà thành, nghe nói có năng lực trói buộc Tiên Thiên.
Mặc dù ở cảnh giới của bọn họ không có khả năng trói thần Tiên Thiên, nhưng bọn họ có thể dễ dàng trói buộc người tu võ.
Thật không ngờ Tơ Trói Tiên lại bị Diệp Viễn chém đứt dễ dàng như vậy.
Trong nháy mắt khi mấy người không chú ý, trường kiếm trong tay Diệp Viễn vung lên lần nữa.
Kiếm khí đáng sợ đánh thẳng về phía mấy người.
"Ầm, ầm, ầm..."
Vài tiếng vang trầm đục liên tiếp vang lên.
Vậy mấy đạo kiếm khí đáng sợ đó lập tức rơi vào trên người mây người họ.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Viễn cảm thấy khó tin là nó không hề gây ra chút tổn hại nào cho những người này, chỉ là lực đánh vào mạnh đã đánh bay mấy người họ.
Phải biết kiếm khí này của anh, cho dù là trước khi thực lực của tăng lên, nếu cường giả cảnh giới Địa Vương đụng phải, không chết cũng bị thương nặng.
Huống chi hiện tại thực lực của anh đã tăng lên, mức độ đáng sợ của kiếm khí này càng không thể so sánh được.
Thật không nghĩ đến, cơ thể của mấy người đó mạnh mẽ nhận lấy một kiếm này, vậy mà lại không chút tổn thương gì.
Ngay khi Diệp Phong có chút sửng sốt, những người đó đều ổn định thân thể.
Bóng dáng khẽ động, lại trở về vị trí ban đầu, vây quanh Diệp Viễn.
"Diệp Diệt Tiêu, nếu cậu rượu mời không uống, thích uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách chúng tôi không khách khí!"
Người áo đen dẫn đầu kia quát lớn một tiếng.
Toàn thân đều tản ra luồng năng lượng đáng sợ và sát khí dày đặc.
Khi cảm nhận được khí thế trên người những người này, Diệp Viễn khẽ nhíu mày, vì khí thế trên người những người này toả ra.