Diệp Viễn biết, sở dĩ Hoa Đình Văn khẳng định trong khối đá này có đồ như vậy.
Hoàn toàn bởi vì lớp ngoài cùng trong khối đá đó có sự tồn tại của một tia linh khí Thiên Địa.
Có thể là Hoa Đình Văn bị tia linh khí Thiên Địa này ảnh hưởng nên mới nghĩ bên trong khối đá có gì đó.
Diệp Viễn nhường cho Hoa Đình Văn cắt đá, ông ta cũng không từ chối.
Sau một lúc quan sát kĩ lưỡng, ông ta mới cầm bút lên đánh dấu trên khối đá.
Sau đó ông ta cho khối đá vào máy cắt đá, điều chỉnh vị trí cho cố định.
Trước ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người.
Máy cắt bắt đầu chuyển động.
Chẳng mấy chốc, khối đá thô đã được cắt ra.
Ai nấy cũng đều căng thẳng.
Hai mắt nhìn chòng chọc vào khối đá kia.
Hoa Đình Văn hít sâu một hơi, sau đó lấy khối đá ra, dùng nước để rửa mảnh vụn trên đá.
Sau khi mảnh vụn được rửa sạch, cấu tạo bên trong khối đá lập tức lộ ra trước mắt mọi người.
“Đây… Sao có thể như vậy được?”
“Sao lại không có đồ nhỉ?”
Khi thấy bên trong khối đá chẳng khác biệt gì với mặt ngoài của nó, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Hoa Đình Văn cũng thay đổi sắc mặt.
Ông ta một mực khẳng định khối đá này sẽ có gì đó, nhưng bây giờ đã cắt ra một nửa mà vẫn không có gì.
“Chắc chắn món đồ trong khối đá này rất nhỏ, vẫn chưa cắt tới được!”
“Đúng, chắc chắn là thế!”
Sau một lúc sững sờ, cả đám lại kiếm một cái cớ khác.
Bởi vì họ đều không tin một bậc thầy như Hoa Đình Văn sẽ có thể nhìn nhầm.
Giờ phút này, Hoa Đình Văn cũng đang có suy nghĩ này.
Ông ta không nói gì, khởi động máy cắt đá thêm lần nữa.
Sau đó bắt đầu cẩn thận từng li từng tí cắt nửa khối đá trong tay ra.
Nhưng thật đáng tiếc, khối đá lại bị cắt thành hai nửa, bên trong vẫn không có gì cả.
“Sao có thể không có đồ được chứ?”
Tất cả mọi người lại tiếp tục sững sờ.
Hoa Đình Văn càng nhíu mày chặt hơn.
Ông ta không chịu tin, vội vàng tiếp tục cắt nửa kia ra.
Nhưng điều khiến ông ta tuyệt vọng là bên trong nửa khối đá kia vẫn chẳng có gì hết.
“Này…”
Lúc này, Hoa Đình Văn đã bắt đầu hơi luống cuống.
Ông ta lập tức cắt toàn bộ những phần đá nhỏ còn lại.
Tuyệt vọng thay, cho đến khi ông ta cắt những mảnh đá nhỏ này thành một đống đá vụn, bên trong nó vẫn không có bất cứ thứ gì.
“Chuyện này sao có thể xảy ra được?”
Nhìn đống đá vụn đầy đất kia, Hoa Đình Văn đứng đực ra ngay tại chỗ như thể bị sét đánh.
“Không thể thế được! Làm sao có thể như vậy, sao lại không có đồ cơ chứ?”
Cả nhóm doanh nhân kinh doanh đá quý hiện có mặt tại đây cũng đang trợn mắt ngoác mồm.
Họ không ngờ được rằng Hoa Đình Văn người mà họ sùng bái nhiều năm lại thất bại.
Huyền thoại bất bại suốt bao nhiêu năm qua nay đã bị hạ gục.
Ai nấy cũng đều cảm thấy không chân thật.
“Tôi đã nói rồi, có bấy nhiêu đó thực lực thì đừng có mà đem ra khoe khoang!”
Lúc này, giọng nói lạnh lùng giễu cợt của Diệp Viễn vang lên.
Câu nói của anh khiến mặt mày Hoa Đình Văn tái mét, trông ông ta cứ như mất hết cả hồn vía vậy.
“Nếu đã thua rồi, vậy có phải ông nên thực hiện lời hứa của mình không?”, Diệp Viễn lạnh lùng nói.
Nhưng hiện giờ Hoa Đình Văn vẫn chưa thoát ra khỏi ám ảnh của sự thất bại.
Ông ta vẫn còn giữ biểu cảm không thể tin nổi.
“Không, không thể nào, sao tôi có thể nhìn nhầm được!”
Hoa Đình Văn vô cùng tự tin vào tay nghề cược đá của mình.
Chưa kể ông ta tiếp xúc với nghề này từ nhỏ, mắt nhìn và kinh nghiệm đều có đầy đủ.
Hơn nữa, trước đây nhà họ Tiêu còn cho ông ta một thứ có thể kiểm tra đá quý.
Chính những thứ này đã giúp ông ta chưa bao giờ thất bại trong suốt nhiều năm qua.
Nhưng hôm nay ông ta lại thất bại.
“Này, ngẩn người làm gì thế? Mau xin lỗi đi chứ!”, Sở Vân Phi bực mình quát lên.
Lần này, cuối cùng Hoa Đình Văn cũng hoàn hồn lại, ông ta không để ý tới Sở Vân Phi.