"Lão già thối này, ông muốn làm gì!"
Niếp Niếp vừa tiến lên, khí thế mạnh mẽ trên người Thôi Nhai Tử trong nháy mắt như gặp phải cái gì kinh khủng, lập tức liền ỉu xìu.
"A! Tức chết lão già tôi rồi!"
Vô số linh khí thiên địa trên người không thể phóng thích ra được chút nào, điều này khiến Thôi Nhai Tử buồn bực đến mức nện mạnh nắm đấm xuống đất.
Cứ như mặt đất chính là Diệp Viễn vậy.
Diệp Viễn nhìn thấy một màn này, lại thản nhiên nói.
"Lão già này, ông phải đến mức như thế sao, còn không phải bắt ông ở lại giới phàm tục thêm mấy ngày này, để ông bảo vệ bạn của tôi sao?"
"Dù sao bây giờ ông cũng không tìm thấy phương pháp trở về giới tu hành, ở lại giới phàm tục này cũng đúng lúc nhàn rỗi không chuyện gì, không bằng giúp tôi một chút!"
"Hơn nữa, không phải tôi cũng đã đồng ý với ông sẽ bao ông uống no rượu ngon sao?"
"Tên hồ ly này, cậu còn có mặt mũi nói thế ư, lão già tôi là một tu sĩ cường đại Luyện Hư kỳ, thế mà cậu lại muốn tôi bảo vệ mấy người bình thường, nếu như chuyện này bị những tên khốn kiếp kia ở giới tu hành biết, lão già đây biết để mặt mũi vào đâu nữa!", Thôi Nhai Tử vô cùng không cam lòng quát lên với Diệp Viễn.
Đương nhiên, lời này của Thôi Nhai Tử cũng chỉ là hạ một cái bậc thang cho mình mà thôi.
Thật ra hôm qua sau khi biết Diệp Viễn có thể chữa trị được sự thiếu hụt linh thể Thiên Địa của Niếp Niếp.
Ông ta đã muốn ở lại bên cạnh Diệp Viễn để xem rốt cuộc Diệp Viễn có thể chữa trị được linh thể Thiên Địa của Niếp Niếp hay không.
Còn nữa, trong tay Diệp Viễn có loại rượu ngon cực phẩm kia, ông ta cũng có chút không nỡ.
Bởi vậy, cho dù Diệp Viễn không nói, chắc chắn ông ta cũng sẽ không rời đi.
Nhưng điều khiến ông ta giận dữ chính là, hôm qua sau khi ở cùng với Diệp Viễn một lúc, ông ta đã phát hiện anh tuyệt đối không phải kẻ tốt lành gì, tuyệt đối là một tên hồ ly gian xảo.
Đồng thời hôm qua từ khi Diệp Viễn cố ý lấy đống rượu ngon ra trước mặt mình, ông ta liền cảm thấy tên hồ ly Diệp Viễn này tuyệt đối có ý đồ gì đó với mình.
Ông ta tự nhận là thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên không muốn lại bị Diệp Viễn lừa gạt nữa.
Nhưng ngàn lần đề phòng vạn lần đề phòng, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị Diệp Viễn lừa gạt.
Phải biết, từ khi ông ta xuất đạo đến nay, ông ta chưa bao giờ bị người khác dắt mũi như thế đâu.
Mà những năm gần đây, vẫn luôn là ông ta đặt bẫy người khác, cho tới bây giờ chưa có người nào có thể lừa được ông ta.
Thật sự không nghĩ đến, hôm qua thế mà lại bị Diệp Viễn đặt bẫy, lừa gạt.
Đây mới là điều khiến ông ta khó chịu nhất.
Nghe ông ta nói như thế, Diệp Viễn lại mỉm cười.
Đương nhiên anh cũng đã nhìn ra lão già này đang tìm lối thoát cho mình.
Bởi vậy, Diệp Viễn lại giả vờ đột nhiên hiểu được, nói:
"Hóa ra tiền bối sĩ diện như vậy, vậy quên đi, ông đi đi!"
"Ặc..."
Thôi Nhai Tử lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Lúc đầu Thôi Nhai Tử cho rằng vừa rồi ông ta cố ý như vậy, Diệp Viễn vì để giữ ông ta lại, chắc chắn sẽ nói vài lời ngon ngọt.
Như thế, ông ta sẽ có thể giả vờ miễn cưỡng tha thứ cho Diệp Viễn, sẽ có thể ở lại bên cạnh anh.
Nhưng điều khiến ông ta không ngờ được chính là, thế mà tên hồ ly Diệp Viễn này lại không ra bài như bình thường.
Nhưng mà lúc nhìn thấy Diệp Viễn cong khóe miệng nở nụ cười không dễ phát hiện ra.