Vẻ mặt Tần Khuynh Thành nghi hoặc.
Mà mấy người Cao Phi cũng như vậy.
Hôm nay bọn họ đi theo Tần Khuynh Thành tới nơi này, từ lời kể của Tần Khuynh Thành biết được, nhà cậu Triệu này và nhà Tần Khuynh Thành đều không phải người Thủ đô, mà là một gia tộc võ đạo lánh đời ở tỉnh ngoài.
Thế nên Tần Khuynh Thành mới đi ra ngoài gia tộc, một là tìm Phùng Đình Đình, hai là đến tìm cậu Triệu này.
Nhưng bây giờ, sao Diệp Viễn lại nói cậu Triệu là người nước Uy chứ?
"Ra tay!"
Đúng lúc này, cậu Triệu kia đột nhiên hét to.
Trong nháy mắt, kẻ mạnh nước Uy cấp bậc Bán Vương vẫn luôn đi theo Diệp Viễn đột nhiên lấy ra một con dao găm sắc lạnh, cầm trong tay, mang theo dòng khí kinh khủng, đâm về phía Diệp Viễn như tia chớp.
Chỉ giây lát, dao găm đã đến trước mặt Diệp Viễn, nhưng ngay lúc nó chỉ còn cách Diệp Viễn không đến mười xen-ti-mét, bỗng kỳ dị dừng lại.
"Phụt!"
Tiếp đó vang lên một tiếng động nhẹ.
Sau đó tất cả mọi người liền thấy bàn tay cầm dao găm của cao thủ nước Uy cấp bậc Bán Vương rơi xuống mặt đất.
Ngay sau đó là đầu, cuối cùng mới là thân thể.
"Này... Sao có thể?"
Cậu Triệu hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt, đây chính là một kẻ mạnh cấp Bán Vương, sao mới thế đã chết rồi.
Thậm chí anh ta còn chưa thấy rõ ràng là ai ra tay.
"Không có gì là không thể đi?"
Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Viễn đột nhiên vang lên bên tai cậu Triệu.
Âm thanh bỗng nhiên xuất hiện lập tức khiến cậu Triệu giật mình.
Anh ta vừa quay đầu, đã thấy Diệp Viễn xuất hiện trước mặt mình từ lúc nào.
Sau đó, anh ta cảm thấy cổ mình mát lạnh, một thanh trường kiếm lạnh lẽo đến ớn người đã đặt ngang trước mặt anh ta.
Anh ta vô ý thức muốn động.
Lại kinh hoàng phát hiện, lúc này thân thể anh ta đã hoàn toàn bị ý lạnh trên thanh trường kiếm kia khóa chặt.
Anh ta hoàn toàn không thể động đậy.
"Cậu chủ, thả cậu chủ nhà tôi ra!"
Gần như đồng thời, toàn bộ đám võ giả cấp bậc Bán Vương đều trở nên vô cùng kích động, không một ai còn ẩn núp.
Khắp người tản ra khí thế khủng bố của cảnh giới Bán Vương, bọn họ đồng loạt liều chết lao về phía Diệp Viễn.
Thấy đám vệ sĩ phổ thông lắc mình biến hoá thành kẻ mạnh cấp Bán Vương trong nháy mắt.
Tần Khuynh Thành hoàn toàn bối rối.
Đối diện với những kẻ mạnh cấp Bán Vương đang lao tới này, Diệp Viễn chẳng thèm ngó ngàng.
Chỉ thấy tay anh cầm trường kiếm, chém ngang về phía trước, một luồng kiếm khí kinh khủng quét sạch.
Đám kẻ mạnh cảnh giới Bán Vương kia cảm nhận được uy lực của luồng kiếm khí khủng bố này, chợt đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Gần như cùng một lúc, bọn họ sôi nổi lôi ra đủ loại bản lĩnh, ngưng tụ một lớp lại một lớp tấm chắn trước mặt, muốn ngăn cản một kiếm kinh khủng này.
Nhưng bọn họ vẫn quá coi khinh một kiếm này của Diệp Viễn.
Nếu là trước khi đan điền của Diệp Viễn xảy ra biến hóa, nói không chừng bọn họ có thể ngăn lại một kiếm này.
Nhưng bây giờ, đan điền của Diệp Viễn đã có thay đổi, thực lực của Diệp Viễn đã tăng lên gấp bội.
Đồng thời, hai ngày này, anh cũng hoàn toàn thấu hiểu một tia kiếm ý bên trong trường kiếm này.