Mục lục
Thần Y tu tiên - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lâm Hàn Tuyết gật đầu, cũng vội vàng nâng rượu.  

 

Nói với Diệp Viễn: “Anh Diệp, là tôi sai, ngày trước tôi nên tin anh, xin lỗi anh!”  

 

Nói xong, Lâm Hàn Tuyết uống một ly rượu lớn đầy.  

 

Cô ta lần đầu tiên uống rượu lập tức bị sặc, ho khan kịch liệt.  

 

Lúc này, Diệp Viễn mới nhàn nhạt nói.   

 

“Người phụ nữ ngu xuẩn, nhớ lấy, lần sau đừng làm chuyện điên rồ bị người ta lợi dụng!”  

 

Thật ra thì Diệp Viễn không hề muốn tha thứ cho người phụ nữ ngu xuẩn Lâm Hàn Tuyết này, nhưng nể mặt ông cụ Lâm, anh cũng không muốn so đo làm gì.  

 

Nói xong, Diệp Viễn lúc này mới nâng rượu lên trước mặt, khẽ uống một hớp.  

 

Thấy Diệp Viễn uống rượu, đám người Lâm Hùng Phi cũng mới thở phào nhẹ nhõm  

 

Diệp Viễn uống rượu, chứng tỏ anh đã tha thứ cho bọn họ.  

 

Mà Lâm Hàn Tuyết nghe thấy lời của Diệp Viễn, sắc mặt hơi biến đổi.  

 

Mặc dù rất khó chịu khi bị Diệp Viễn mắng là người phụ nữ ngu xuẩn, nhưng cô ta cũng không dám nói thêm gì nhiều.  

 

Đương nhiên Diệp Viễn có thể nhìn ra vẻ không cam lòng của Lâm Hàn Tuyết, anh nhàn nhạt nói.  

 

“Đừngcó mà không cam lòng, hôm qua người đó cũng không có ý tốt gì với nhà họ Lâm, người đó tặng ông nội cô một chuỗi vòng tay đại hung, hại ông nội và em trai cô suýt chết”.  

 

“Vốn dĩ tôi đã cứu ông nội và em trai cô rồi, nhưng loại ngu xuẩn như cô lại thiếu chút nữa dẫn hung thủ hại chết ông nội cô về, hơn nữa tối qua cô còn giúp hắn bêu xấu tôi, để hắn tìm cơ hội tốt trực tiếp giết người duy nhất có thể cứu sống ông nội cô”.  

 

“Vì vậy, tôi nói cô bị người ta lợi dụng, mắng cô là người phụ nữ ngu xuẩn thì sai sao?”  

 

Một lời của Diệp Viễn hoàn toàn khiến Lâm Hàn Tuyết cúi đầu.  

 

Còn đám người ông cụ Lâm sắc mặt cũng khó coi.  

 

Nhắc đến mới nhớ tất cả những gì xảy ra cũng là vì Lâm Hàn Tuyết.  

 

Nếu như không có chuỗi vòng này, Lâm Hùng Phi và Lâm Vạn Phi sẽ không gặp nguy hiểm.  

 

Về sau cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.  

 

Nhưng họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ dựa của họa.  

 

Nếu như không có những chuyện đó, có lẽ bọn họ sẽ không quen biết vị Thần Diệp Viễn này.

Mấy ngày tiếp theo, Diệp Viễn cũng rất nhàn rỗi, vẫn luôn ở trong biệt thự tu luyện.  

 

Hôm nay, lúc Diệp Viễn đang tu luyện, đột nhiên nhận được điện thoại của Liễu Hạo Long.  

 

Trong điện thoại Liễu Hạo Long nói với Diệp Viễn, vừa rồi người của nhà họ Tiêu ở thủ đô gọi điện cho ông ta, hỏi thăm địa chỉ của anh.  

 

Nghe vậy, Diệp Viễn cười lạnh, anh biết trước đó vài ngày, sau khi anh và đám người Cổ Thông Thiên đánh nhau xong, tin tức này đã truyền đến tai nhà họ Tiêu.  

 

Với tính khí của nhà họ Tiêu, nhất định sẽ phái người đến tìm mình, muốn mình gia nhập nhà họ.  

 

Diệp Viễn cười lạnh một tiếng.  

 

“Hừm, đến thật đúng lúc, thu chút lãi trước!”  

 

...  

 

Cùng lúc đó, sân bay Giang Châu.  



Một đoàn người ra khỏi cửa lớn sân bay. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK