Tự dưng bị mắng, ông lão cũng hơi cáu kỉnh: “ Thằng nhãi này cậu đừng có được tiện nghi lại còn chửi đổng, chẳng phải cậu cũng muốn nhân cơ hội này giúp bố vợ kiếm công, để ông ta có thể đứng vững gót chân ở thủ đô à? Lại còn tiện thể giúp cậu tuyên truyền rượu ngon trong tay cậu nữa chứ!”
“ Đừng tưởng tôi không biết mục đích của thằng nhãi cậu tính toán gì!”
Mục đích của mình bị ông lão vạch trần, Diệp Viễn bất đắc dĩ chỉ đành chửi thầm trong lòng.
“ Đúng là lão cáo già mà!”
“ Được rồi đó, trong lòng cậu đừng có gọi tôi là cáo già nữa, chắc cậu không phải con cáo à?”
“ Đúng rồi, cáo con này, cái loại rượu ngon kia cậu còn không? hay là cậu tặng cho con cáo già này một ít đi?”
Ông lão nhìn Diệp Viễn với ánh mắt chờ mong.
Đêm qua ông ta sai người lấy một ít rượu tới, vừa thử một ngụm ông ta đã cảm thấy mấy loại rượu trước nay mình uống đúng là nước đ*i mèo, không thể nuốt nổi.
Bởi vậy, vừa sáng sớm ông ta đã đích thân tới tìm Diệp Viễn để moi một ít rượu từ trong tay anh.
Nhìn cái vẻ ma men thèm rượu của ông lão, khóe miệng Diệp Viễn lộ ra ý cười u ám.
“ Ông muốn uống rượu à?”
Ông lão vội vàng gật đầu.
“ Hắc hắc, còn lâu tôi mới đưa cho ông. Chờ rượu của tôi được đưa ra thị trường rồi ông tự đi mà mua đi. À, đúng rồi, đến lúc đó tôi sẽ bán cho ông với giá cao nhất!”
Diệp Viễn bước thằng xuống xe, nghênh ngang rời đi.
“ Thằng cáo con khốn kiếp này, ông…”
Ngay sau đó, tiếng chửi rủa của ông lão phát ra từ trong xe.
Chuyện này ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của những nhân viên văn phòng xung quanh, thi nhau nhìn về phía trong xe.
Diệp Viễn đương nhiên là nghe thấy mấy lời chửi bới của ông lão, nhưng anh chẳng thèm để tâm, nghênh ngang huýt sáo đi về phía nhà họ Tô.
Sau khi trở về nhà họ Tô, Tô Lâm cùng với đám người của gia tộc họ Tô lúc này đã tỉnh rượu. Bây giờ tất cả đang ngồi chụm lại bàn luận kĩ càng về việc phát triển rượu của Diệp Viễn.
Thấy Diệp Viễn đã về, Tô Yên Nhiên vội vàng bước tới, quan tâm hỏi han.
“ Diệp Viễn anh không sao chứ?’
“ Tôi không sao?” Diệp Viễn hơi lắc đầu.
Anh nhìn quanh phòng khách, phát hiện ra bố Tô vẫn chưa về.
“ Chú vẫn chưa về hả?”
Tô Yên Nhiên đáp lời: “ Bố tôi lúc đó gọi về bảo mấy quan chức bên trên muốn gặp ông ấy, trước buổi trưa hôm nay chắc là không về được rồi!”
“ Vậy chắc là bố cô sắp được thăng chức rồi!” Diệp Viễn đáp.
“ Diệp Viễn, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Những lá trà đó có vấn đề gì hay không?”
Tô Lâm bước tới với vẻ mặt khó hiểu, đột nhiên sáng sớm hôm nay ông ấy nhận được rất nhiều cuộc điện thoại.
Trong điện thoại, mọi người sôi nổi chúc mừng ông ấy, nói con trai ông ấy sắp được thăng chức rồi.
Chuyện này khiến ông ấy cảm thấy rất khó hiểu.
Đêm hôm qua sau khi uống say, ông ấy không biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Phong cười trả lời: “ Ông à, ông cứ yên tâm đi, chuyện lá trà đã được giải quyết xong xuôi rồi, ở đó bây giờ không có chuyện gì nữa đâu. Có khi bây giờ chú đang nhận khen thưởng rồi cũng nên ấy chứ!”
“ Thật sao?” Tô Lâm hỏi lại, ông ấy vẫn chưa dám tin đây là sự thật.
Nếu những lá trà khác thật sự có độc, vậy thì chuyện này sẽ liên lụy rất nhiều.
Sao có thể giải quyết tất cả chỉ trong một đêm được?
“ Đương nhiên là thật rồi!”