Hồ Cảnh Minh đã hoàn toàn bị phong ấn, mọi người cũng không ở lại Giang Châu quá lâu.
Tất cả đều theo Diệp Viễn tiến vào thủ đô.
Sau khi Diệp Viễn dẫn mọi người đến kinh đô, người của vùng đất Hư Vô lại muốn mời đám người Diệp Viễn đi tới đó.
Nhưng đã bị anh từ chối thẳng thừng.
Bởi vì anh không muốn để cho tất cả mọi người tiến vào vùng đất Hư Vô quá sớm.
“Vậy mọi người chuẩn bị đi nơi nào?”, cường giả ở vùng đất Hư Vô có chút hiếu kỳ hỏi.
“Đương nhiên là có một chỗ tốt rồi!”, Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.
“Chỗ nào?”, tất cả mọi người đều vô cùng nghi hoặc nhìn Diệp Viễn.
“Thế Ngoại Đào Nguyên!”, Diệp Viễn lạnh lùng đáp.
Lúc trước ở Thế Ngoại Đào Nguyên bị chơi xỏ, làm hại anh suýt chút nữa mất mạng, còn hại em gái Tiểu Vũ của anh bị tên đàn ông trẻ tuổi thần bí kia bắt đi.
Hiện giờ Diệp Viễn không có cách nào tìm được người đàn ông thần bí đó, thì đương nhiên phải tính mối nợ này lên đầu của Thế Ngoại Đào Nguyên rồi.
Hơn nữa lúc trước gặp người đàn ông trẻ tuổi kia, cũng đã cho Diệp Viễn biết thực lực của mình còn rất nhỏ yếu.
Mà anh cũng phải thành lập một thế lực nhất định, thế thì hiển nhiên cần phải có cực nhiều tài nguyên tu luyện.
Mặc dù bên trong chiếc nhẫn không gian của anh có vô số đá Địa Linh, cũng đủ cho tất cả mọi người tu luyện.
Nhưng mà Thôi Nhai Tử đã từng nói với Diệp Viễn rằng, đá Địa Linh này tốt nhất anh không nên sử dụng, thứ này ở giới tu hành chính là tiền và là nguồn tài nguyên rất quan trọng.
Mà trong tương lai đám người Diệp Viễn hiển nhiên sẽ tiến vào giới tu hành, cho nên hoàn toàn không cần thiết phải lãng phí hết đống đá Địa Linh trân quý này như vậy.
Còn nữa, Thế Ngoại Đào Nguyên làm một nhánh của đại môn phái trong giới tu hành, chắc hẳn tài sản cất giữ cũng vô cùng phong phú, những thứ đó đã hoàn toàn đủ cho đám người Diệp Viễn tu luyện rồi.
Dĩ nhiên còn có một nguyên nhất quan trọng khác, là do Thế Ngoại Đào Nguyên có một đại trận bao phủ.
Điều này cũng tiện cho việc Diệp Viễn phát triển thế lực của mình.
Hai giờ sau, Diệp Viễn đã dẫn mọi người đến bên ngoài của Thế Ngoại Đào Nguyên.
Nhưng lại phát hiện ra toàn bộ đại trận đã hoàn toàn khép lại, lối vào ở vòng ngoài cũng đã biến mất.
Ngay Diệp Viễn chuẩn bị dùng bạo lực để phá trận thì:
“Diệp tiên sinh đừng động thủ!”
Chính lúc này từ bên trong đại trận có một giọng nói truyền đến.
Chỉ thấy mấy lão già râu tóc bạc trắng đang từ đại trận bước ra.
“Diệp tiên sinh, xin dừng tay!”
Lão già cả người mặc áo bào xám vội vàng khom người.
“Các ông là ai?”, Diệp Viễn có chút hoài nghi nhìn đám người này.
“Thưa Diệp tiên sinh, bọn tôi là mấy trưởng lão nòng cốt của vùng Thế Ngoại Đào Nguyên này!”, lão già áo xám vội vàng đáp lời.
“Nếu nói như thế, mấy người là cùng một phe với đám thối tha ở Bích Thủy Động Thiên rồi!”, sắc mặt Diệp Viễn run lên, chuẩn bị động thủ.
Lão già nhanh chóng nói: “Không không không, Diệp tiên sinh hiểu lầu rồi, bọn tôi không phải là người của Bích Thủy Động Thiên, bọn tôi đều là võ giả của nước Hoa Hạ”.
Ngay sau đó, lão già vội bận rộn giải thích thân phận của bọn họ.
Thì ra những người này không phải là người của Bích Thủy Động Thiên.
Tất cả bọn họ đều là cao thủ đã thành danh từ trăm năm trước của nước Hoa Hạ.
Bởi vì không tìm được lối vào tu hành giới, lại không muốn gia nhập vào vùng đất Hư Vô ở nước Hoa Hạ, thế nên bọn họ bèn đến vùng Thế Ngoại Đào Nguyên này, muốn nhìn xem người ở nơi đây có thể nào dẫn họ tiến vào giới tu hành hay không.
Lúc vừa bắt đầu, người ở Thế Ngoại Đào Nguyên còn đồng ý trong tương lai, chờ khi thực lực của bọn họ đạt tới một cảnh giới nhất định sẽ để bọn họ tiến vào giới tu hành.