Mục lục
Thần Y tu tiên - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, đợi khi bọn họ phân rõ thắng bại rồi mới đi tìm thi thể Diệp Viễn thì lại phát hiện ra thi thể anh đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Khoảng thời gian tiếp sau đó, bọn họ gần như đã lật tung vùng biển gần khu vực đó nhưng cũng không tìm được thi thể của Diệp Viễn.

Cuối cùng, tất cả mọi người đều cảm thấy thi thể của Diệp Viễn rất có khả năng đã bị loài cá biển nào đó ăn mất rồi.

Bọn họ đều ngầm thừa nhận là Diệp Viễn đã chết.

Dù gì Diệp Viễn sau khi bị trúng cấm thuật của đoàn Hiệp sĩ đã tàn phế hoàn toàn, chẳng khác gì một người bình thường.

Hơn nữa trên người còn bị thương nặng, lại rơi xuống biển sâu như thế.

Xác suất để sinh tồn gần như là bằng không.

Nhưng hôm nay, Diệp Viễn vốn dĩ đã phải chết rồi lại bỗng dưng sống sờ sờ xuất hiện trước mắt bọn họ.

Lại nhớ đến sức chiến đấu khủng khiếp mà năm đó Diệp Viễn bộc lộ ra, khiến cho Bronsted và Rose đều thầm sinh ra cảm giác khủng hoảng sâu sắc.

Diệp Viễn đương nhiên cũng chú ý đến sự khủng hoảng trên nét mặt hai người kia, anh khẽ mỉm cười.

“Phải đó, tôi vẫn còn sống, sống rất tốt, nhưng mà tôi còn sống, thì các người sẽ phải chết!”

Nhưng một giây sau, nụ cười trên gương mặt Diệp Viễn bỗng hóa thành sát ý đặc sệt.

“Năm đó nhóm anh em của tôi có không ít người đều chết trong tay các người!”

“Cho nên, bây giờ các người đều đi chết hết đi!”

Lời vừa nói xong, bàn tay Diệp Viễn cử động, linh khí đất trời từ trong người anh điên cuồng tràn ra, sau đó ngưng tụ lại trên lòng bàn tay anh.

Không bao lâu sau, một ngọn lửa đỏ rực khổng lồ ngưng kết thành thực thể trên tay Diệp Viễn.

Bên trên ngọn lửa đỏ rực khổng lồ này còn có cả Nguyên anh chi Hỏa đang không ngừng nhảy nhót, phát tán ra khí tức khủng bố khiến người nhìn kinh sợ.

Mà Bronsted và Rose nhìn thấy Diệp Viễn bây giờ còn mạnh hơn cả ngày xưa, nhất là sau khi cảm nhận được khí tức hủy diệt truyền đến từ Nguyên anh chi Hỏa.

Vẻ mặt hai người đều lập tức thay đổi.

Dường như đồng thời, hai người tụng niệm cực nhanh.

Theo tiếng tụng niệm của hai người, trên không trung bỗng nhiên có hai luồng ánh sáng thánh khiết giáng xuống, vô số chùm sáng thần thánh ngưng tụ lên trên người bọn họ.

Ánh sáng thần thánh kia không ngừng ngưng tụ lại trên người khiến cho hai người kia trông trở nên vô cùng thánh thiện.

Theo luồng ánh sáng thần thánh liên tục rót đến.

Rất nhanh, phía sau lưng hai người bỗng ngưng tụ thành một đôi cánh khổng lồ màu trắng.

Chỉ thấy bàn tay Bronsted cử động, ngưng tụ ra một thanh trường kiếm tuyết trắng trong suốt, trên mũi kiếm của cây trường kiếm kia còn có một ngọn lửa màu trắng đang bốc cháy rừng rực.

Mà trong tay Rose thì lại ngưng kết ra một thanh kiếm lớn màu đen, trên cả thân kiếm cũng có ngọn lửa màu trắng bao phủ.

Mà Diệp Viễn nhìn thấy cảnh này hơi ngạc nhiên.

Cũng không vội ra tay tấn công.

Năm đó anh cũng từng giao đấu với đám người này, nhưng chưa từng trông thấy hai người này thi triển loại thuật pháp như vậy.

Bây giờ Diệp Viễn lại muốn nhìn xem, thuật pháp của thần giáo Quang Minh này rốt cuộc có uy thế bậc nào, so với thuật tu tiên của mình cái nào yếu cái nào mạnh.

Cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là thuật tu hành của Hoa Hạ lợi hại hơn, hay là thần thuật Quang Minh mà người phương tây vô cùng tôn thờ kia mạnh hơn.

Diệp Viễn tập trung quan sát, chỉ thấy hai người nắm kiếm, đôi cánh sau lưng chuyển động, sau đó cả người dần dần bay lên không trung.

Dưới ánh sáng chiếu rọi của luồng sáng thần thánh kia, hai người lúc này trông như thể hai thiên sứ thánh thiện từ trên trời giáng xuống để cứu vớt nhân loại khỏi nước sôi lửa bỏng.

“Xin được gặp mặt Sí Thiên Sử!”

Lúc này, một đám sứ giả của thần giáo Quang Minh trên mặt đất đều tỏ vẻ thành khẩn quỳ rạp xuống.

Nhưng hai người kia lại chẳng thèm để ý đến bọn họ, mà vẻ mặt đầy khinh thường nhìn chằm chằm Diệp Viễn.

Trước đó hai người còn cảm thấy mình không phải đối thủ của Diệp Viễn, còn cực kỳ sợ hãi anh.

Nhưng bây giờ sau khi bọn họ thi triển thuật triệu hồi Sí Thiên Sử mạnh nhất của thần giáo Quang Minh.

Hai người tự tin rằng sức mạnh của mình đã tăng vọt.

Khi cảm nhận được nguồn sức mạnh dạt dào bên trong cơ thể thì lòng tin của họ lại càng tăng vọt.

Lúc này, bọn họ nhìn thấy Diệp Viễn giống như thấy một con kiến hôi yếu ớt mà thôi.

“Loại dị tộc vô tri, gặp được bổn Thiên Sử còn không quỳ xuống!”

Bronsted tay nắm trường kiếm, từ trên không trung nhìn Diệp Viễn, trong đáy mắt chứa đầy vẻ khinh miệt.

“Hừ, hai cái thứ rác rưởi, cũng xứng để bảo tôi phải quỳ?”

Diệp Viễn lại bật cười khinh thường.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, anh đã mở mắt nhìn thấu, hoàn toàn nhìn thấy hết cội nguồn sức mạnh của hai người này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK