Khi vừa tiến vào bên trong thung lũng, đập vào mắt sẽ thấy một khu rừng rậm nguyên thủy với cây cối xanh tươi.
Vô số cây cổ thụ không biết tên xếp thành hàng, nhìn bề dày của những thân cây này thì có thể đoán được chúng đã có hàng ngàn năm tuổi.
Không lâu sau khi đi giữa những tán cây che khuất bầu trời, Tần Khuynh Thành kinh hãi chỉ vào một tàng cây dày như cái ôm của ba người ở phía trước.
"Đó là động vật gì vậy?"
Ở nơi đó có một thi thể động vật to bằng con voi trưởng thành, bề ngoài giống như một con sói.
Diệp Viễn nhìn theo hướng ngón tay của Tần Khuynh Thành, cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, Diệp Viễn đã nghĩ thông suốt một điều.
Từ những gì đã nghe và thấy trước đây, anh cũng hiểu được nơi này chắc hẳn là một Tiểu Thế Giới chưa được biết đến.
Mà trong Tiểu Thế Giới này rất có thể là địa điểm trước đây của Quỷ Môn hoặc một môn phái siêu cấp nào đó.
Sở dĩ Diệp Viễn không xác định được nơi này có phải là di chỉ của Quỷ Môn hay không là vì nơi này hoàn toàn khác với di chỉ của Quỷ Môn mà anh đã nhìn thấy lần trước khi lấy được.
Diệp Viễn suy đoán rất có thể di chỉ Quỷ Môn mà lần trước anh nhìn thấy trên đảo Quỷ Môn chỉ là ảo ảnh, di chỉ Quỷ Môn thực sự có lẽ cũng giống như Tiểu Thế Giới này vậy.
Về phần thi thể động vật, chắc hẳn đây là yêu thú trong truyền thuyết.
Căn cứ theo ghi chép trong truyền thừa Quỷ Môn, trong giới tu hành cũng có những loài động vật có thể tu hành, mà người tu hành gọi những loài động vật có thể tu luyện là yêu thú.
Có rất nhiều môn phái thích bắt một số yêu thú dùng để bảo vệ tông môn của mình.
Nếu như nơi này thực sự là di chỉ của Quỷ Môn thì yêu thú kia chắc hẳn là yêu thú dùng để bảo vệ di chỉ của Quỷ Môn.
"Chắc hẳn là yêu thú trong giới tu hành!", Diệp Viễn giải thích.
"Yêu thú?", Thanh Tử và Tần Khuynh Thành đều có chút bối rối.
Ngay sau đó, Diệp Viễn giải thích ngắn gọn về việc rất nhiều môn phái cổ xưa đều thích dùng yêu thú để bảo vệ môn phái của mình.
Cũng giải thích ngắn gọn yêu thú là gì.
Khi hai người biết được ngay cả động vật cũng có thể tu hành thì thế giới quan của họ lại được đổi mới một lần nữa.
"Lát nữa phải đi theo sát tôi, đừng tách nhau ra. Tôi đoán có rất nhiều yêu thú trong khu rừng rậm này".
"Thực lực của những yêu thú này cũng không hề thua kém một số võ giả!"
"Vâng!"
Sau khi nghe kể về chuyện của yêu thú, hai người đều có chút khẩn trương. Vì vậy, hầu như đều đi theo sát bên cạnh Diệp Viễn.
Tần Khuynh Thành thậm chí còn nắm chặt cánh tay của Diệp Viễn, cả người gần như đều co rúm trong lồng ngực anh.
Nhìn thấy hai người hoảng sợ như vậy, Diệp Viễn cảm thấy bất đắc dĩ.