Kiêu ngạo như anh ta, tuyệt đối không cho phép có người có thể theo kịp bước chân của anh ta.
Nghĩ đến đây, Tiêu Minh lại vung tay lần nữa.
Rất nhiều địa linh khí cùng với khí tức huyết sát dày đặc lại phun trào ra lần nữa.
Chỉ lát sau, lại có một quyền ảnh khủng bố hơn, to lớn hơn ngưng kết trước người Tiêu Minh.
“Nhóc con, vừa nãy tao chỉ thử năng lực của mày, thử thực lực thực sự của mày thôi!”
“Đi chết cho tao!”
Nói xong, Tiêu Minh vung một tay, quyền ảnh khổng lồ như một tòa núi lớn, mau chóng nghiền áp về phía Diệp Viễn.
Đúng lúc quyền ảnh khổng lồ tấn công ra.
Khí huyết sát bao trùm trên đó không biết lại xuất hiện xung quanh Diệp Viễn trước một bước từ lúc nào.
Hơn nữa còn đang mau chóng tạo thành một chiếc lồng giam màu đỏ máu xung quanh Diệp Viễn, vây nhốt Diệp Viễn bên trong, và lồng giam đó còn đang không ngừng thu nhỏ lại về phía Diệp Viễn.
Dường như muốn khóa chặt hoàn toàn Diệp Viễn.
Lúc này Diệp Viễn chắp tay sau lưng, vẫn đứng tại chỗ với vẻ mặt bình tĩnh.
Đối với lồng giam không ngừng thu nhỏ về phía anh đó, anh cũng chẳng thèm nhìn đến một cái.
Nhưng khi lồng giam khủng bố chỉ còn cách toàn thân Diệp Viễn chưa đến một centimet, thì lại không thể tiến thêm nữa.
Vì quanh người Diệp Viễn không biết từ lúc nào, lại xuất hiện một ngọn lửa màu xanh, hoàn toàn bao trùm Diệp Viễn bên trong.
Một khi lồng giam được hóa thành từ khí huyết sát đó chạm vào ngọn lửa màu xanh, thì sẽ bị ngọn lửa màu xanh thiêu cháy cạn kiệt.
Cứ như vậy, hai bên không phân được cao thấp.
Nhưng đúng lúc này, quyền ảnh khổng lồ cũng đã xuất hiện ở chỗ cách Diệp Viễn chưa đến mười mét.
Lúc này, Diệp Viễn vẫn không hề có hành động gì, vẫn chắp tay sau lưng thản nhiên đứng tại chỗ.
“Ầm!”
Một âm thanh khó mà diễn tả bàng lời vang lên trên hư không.
Quyền ảnh khổng lồ đó tấn công mạnh lên vị trí mà Diệp Viễn đang đứng.
Trong tích tắc, cả không trung biến thành màu đỏ máu.
Nhìn thấy màu đỏ khủng bố ngập trời đó, tất cả mọi người trong đại trận đều cảm thấy chấn hãi.
“Hỏng rồi! Diệp Diệt Tiêu này chết chắc rồi!”
Qua hồi lâu, có người mới lên tiếng nói.
Tất cả mọi người đều nghĩ vậy, một quyền vừa nãy của Tiêu Minh đã vượt qua cảnh giới mà tất cả mọi người khó mà hiểu được.
Cho dù Diệp Viễn có lợi hại đi nữa, cũng chắc chắn không chịu được uy lực khủng bố của quyền này.
Ở phía xa, Tiêu Minh đứng trên hư không với sắc mặt âm lạnh, vô cùng tự kiêu nói.
“Diệp Diệt Tiêu, cho dù mày có cường mạnh đi nữa, cuối vùng vẫn phải chết trong tay tao!”
Tiêu Minh tự tin, một quyền của anh ta, cho dù thần tiên đến cũng có thể lột da hắn, huống hồ Diệp Viễn chỉ là một cơ thể bình thường.
Đối diện với một quyền của anh ta, chắc chắn sẽ chết.
“Ha ha, vậy sao?”
Đúng lúc Tiêu Minh vô cùng tự tin, trong màu đỏ máu ngập trời, lại truyền ra giọng nói khinh thường của Diệp Viễn.
“Chỉ với chút sức mạnh này của mày, còn chẳng phá được phòng ngự của tao mà còn muốn giết tao? Đúng là nực cười!”
“Làm sao có thể?”
Nghe vậy, tất cả mọi người trong đại trận đều kinh hãi, dưới một quyền khủng bố như vậy của Tiêu Minh mà Diệp Viễn vẫn còn sống?
Hơn nữa Diệp Viễn còn nói một quyền này của Tiêu Minh thậm chí còn không phá vỡ nổi phòng ngự của anh?
Làm sao có thể?
Vẻ mặt Tiêu Minh cũng biến sắc, không thể tin nổi.
Liền sau đó, đã thấy ở vị trí chính giữa nhất của màu đỏ máu đột nhiên nổi lên một ngọn lửa màu xanh.