Chỉ là, bình ngọc vừa mới dừng lại nhưng nó lại nhanh chóng chuyển động một lần nữa.
Cảm nhận được bình ngọc lại bắt đầu điên cuồng chuyển động, Diệp Viễn lại bị dọa sợ, cứ nghĩ bình ngọc này lại muốn quét sạch bảo bối trong chiếc nhẫn không gian của mình.
Suy nghĩ này dọa cho anh lập tức muốn lấy hết toàn bộ bảo bối trong chiếc nhẫn không gian ra ngoài.
Nhưng ngay khi Diệp Viễn chuẩn bị hành động, lại phát hiện bình ngọc không tiếp tục càn quét bất kỳ vật gì nữa.
Chỉ là thân bình đang điên cuồng chuyển động mà thôi.
Ước chừng ba phút sau, bình ngọc rốt cục cũng ngừng lại.
Sau đó miệng bình mở ra, từ bên trong bay ra hơn trăm viên đan dược kim quang lóng lánh.
Đồng thời, có vài chục viên đan dược bay thẳng ra khỏi chiếc nhẫn không gian, dừng trước mặt Diệp Viễn.
Nhìn thấy phẩm giai của toàn bộ những viên đan dược này thế mà đều là cực phẩm trong cực phẩm, đồng thời tản ra mùi thuốc khó có thể diễn tả được, Diệp Viễn sững sờ ngay tại chỗ.
"Đây là?"
Trong khi Diệp Viễn còn đang ngây người, hai viên đan dược bay thẳng đến bên miệng chị Thanh và Diệp Viễn.
Chị Thanh ngửi mùi hương viên đan dược này tỏa ra, không chút suy nghĩ, lập tức há miệng nuốt nó vào.
Sau khi đan dược vào miệng, chị Thanh lập tức cảm nhận được một lượng lớn dược hiệu lan ra, điên cuồng tuôn chảy tới vị trí đan điền.
Chị Thanh không dám chậm trễ chút nào, vội vàng khoanh chân ngay tại chỗ, bắt đầu dẫn dắt lượng dược hiệu khổng lồ đó.
Theo sự dẫn dắt của chị Thanh, lượng dược hiệu đó sau khi tiến vào đan điền liền nhanh tróng tràn vào viên Kim Đan trong đan điền chị Thanh.
Kim Đan không có chút trở ngại nào, hấp thu lượng lớn dược hiệu, thuận lợi phá đan thành anh.
Đồng thời, lượng dược hiệu đó sau khi trợ giúp chị Thanh phá đan thành anh cũng không bị giảm bớt bao nhiêu.
Dược hiệu còn lại vẫn đang giúp chị Thanh không ngừng gia tăng cảnh giới.
Trong chốc lát, cảnh giới của chị Thanh trực tiếp từ Nguyên Anh sơ kỳ điên cuồng nhảy đến Nguyên Anh đỉnh phong.
Đến Nguyên Anh đỉnh phong, cảnh giới của chị Thanh rốt cục không tăng lên nữa.
Giờ phút này, vẫn còn rất nhiều dược hiệu dư ra, chị Thanh cũng lợi dụng lượng dược hiệu này để củng cố cảnh giới của mình.
Diệp Viễn ở bên cạnh tất nhiên cảm nhận được cảnh giới của chị Thanh thay đổi.
Lần này, anh rốt cuộc đã hiểu rõ, bình ngọc cắn nuốt lượng lớn Tiên Linh Ngọc Nhũ, linh thảo diệu dược và thiên tài địa bảo của anh không phải vì trả thù.
Mà là vì luyện đan, dùng những đan dược này để gia tăng cảnh giới của những người bên cạnh anh.
"Thật xin lỗi, bình ngọc đại gia, không, bình ngọc tổ tông, tôi sai rồi, là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!"
Diệp Viễn kích động, vội vàng xin lỗi bình ngọc.
Nhưng bình ngọc vẫn không thèm quan tâm chút nào đến Diệp Viễn, chui vào bên trong Tiên Linh Ngọc Nhũ lần nữa.
Diệp Viễn thấy thế, cũng không dám quấy rầy bình ngọc, vội vàng thu hồi thần thức, miệng há ra, viên đan dược kia liền bị anh nuốt vào trong miệng.
Sau khi đan dược vào miệng cũng lập tức hóa thành một lượng lớn dược hiệu, nhanh chóng đi đến Nguyên Anh và vào trong thức hải của anh.
Chỉ là, điền khiến Diệp Viễn cảm thấy vô cùng buồn bực là, sau khi lượng lớn dược hiệu đi vào Nguyên Anh và vào trong thức hải, tựa như một viên đá rơi vào biển rộng.
Không tạo thành bất kỳ gợn sóng nào.
Lúc đầu anh còn muốn lợi dụng đan dược này để tăng cao tu vi, nhưng kết quả lại là thế này.
Nhưng rất nhanh sau đó, Diệp Viễn đột nhiên phản ứng lại.
Trong khi Diệp Viễn vẫn còn đang cảm thấy vô cùng phiền muộn, bình ngọc trong chiếc nhẫn không gian nhưng lại khẽ cử động.
Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện một thứ mới.