Mục lục
Thần Y tu tiên - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng anh nhìn ra, thuốc này không phải do mình luyện chế ra.

Tuy thuốc này bề ngoài không có gì khác với những viên đan dược mà mình luyện chế trước đây.

Nhưng hiệu quả lại khác một trời một vực.

“Anh này, thuốc này có vấn đề gì sao?”

Người đàn ông trung niên bên cạnh Diệp Viễn lên tiếng hỏi.

Diệp Viễn khẽ lắc đầu: “Thuốc thì không có vấn đề lớn gì, chỉ là không phù hợp cho cô ấy uống!”

“Tuy thuốc này có thể tạm thời áp chế hàn độc trong cơ thể cô ấy, nhưng lại không phải kế lâu dài, đợi thời gian lâu dần, sinh ra nhờn thuốc, sợ rằng thuốc này hoàn toàn mất hiệu quả”.

“Đến lúc đó hàn độc phát tác, thần tiên khó cứu!”

Chỉ là Diệp Viễn vừa nói xong, Sở Dương liền chế nhạo nói.

“Ha ha, chú Vương, đừng nghe tên nhóc này nói linh tinh, một tên nhà quê như hắn thì hiểu cái gì, thuốc này là của đại sư Diệp ở Giang Châu luyện chế, làm sao có thể có vấn đề”.

“Hơn nữa, nếu bây giờ Văn Văn không uống thuốc, cơ thể của cô ấy sẽ không gắng gượng được đến thủ đô!”

Thực sự đúng như lời Sở Dương nói, lúc này cô gái tên Văn Văn bên cạnh Diệp Viễn đã run lên điên cuồng.

Trên khuôn mặt cũng kết ra một lớp sương giá.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viễn tiện tay lấy ra mấy cây kim châm.

Nói với cô gái.

“Nếu không ngại, tôi giúp cô điều trị!”

Cô gái do dự một lúc, nhìn sang chú Vương bên cạnh.

chú Vương nhìn thấy Diệp Viễn mang theo kim châm bên người, lập tức kinh ngạc.

“Anh này, anh hiểu y thuật ư?”

Chỉ là Diệp Viễn vẫn chưa kịp trả lời câu hỏi của chú Vương.

Sở Dương ngồi phía sau vội nói.

“chú Vương, tuyệt đối đừng đồng ý với hắn, tên nhóc này vừa nhìn là biết tên nhà quê, làm sao có thể hiểu y thuật chứ”.

“Hơn nữa, bệnh tình của Văn Văn đặc biệt, ngay cả thần y Liễu ở thủ đô cũng không có cách nào, làm sao tên nhóc này có thể có cách chứ!”

“Còn nữa, tên nhóc này lai lịch bất minh, nếu là ngươi xấu, chữa hỏng cho Văn Văn thì chết!”

“Vẫn nên để Văn Văn uống thuốc thì hơn, đợi đến thủ đô, rồi tìm Quỷ Y chữa trị!”

Chú Vương nghe xong, vẻ mặt cũng biến sắc.

Thực sự giống như Sở Dương nói, Diệp Viễn còn trẻ, đúng là không giống người biết y thuật.

Hơn nữa, bệnh của Văn Văn, ngay cả người nhà họ Liễu của thế gia trung y thủ đô cũng không chữa được, một người trẻ như Diệp Viễn làm sao chữa được chứ.

Diệp Viễn Diệp Viễn Văn Văn Còn muốn giúp Văn Văn chữa bệnh, khiến chú Vương cũng nghi ngờ, Diệp Viễn này có phải có ý tiếp cận Văn Văn không.

Gia tộc của Văn Văn, những năm nay có rất nhiều ngoại địch, những ngày này ông ta đưa Văn Văn đi chữa bệnh, gặp không ít lần bị ám sát.

Cũng chính vì vậy, họ mới ngồi tàu cao tốc, chứ không ngồi máy bay.

Càng nghĩ, trong lòng chú Vương càng lo lắng.

Cuối cùng nói với Diệp Viễn.

“Cảm ơn ý tốt của anh!”

Chú Vương từ chối, Diệp Viễn cũng không cưỡng cầu.

Tiện tay cất kim châm đi.

“Văn Văn, mau uống thuốc đi!”

Lúc này, Sở Dương vội vàng nhắc Văn Văn.

Cô gái tên Văn Văn do dự một lúc, nhưng hàn ý trong cơ thể khiến cô ta không dám kéo dài thêm, tiện tay bỏ đan dược vào miệng nuốt xuống.

Sau khi uống đan dược một lúc, hàn ý trên người Văn Văn dần bắt đầu tiêu tan.

Khoảng mấy phút sau, sắc mặt của Văn Văn bình thường trở lại.

Nhưng Diệp Viễn lại nhìn ra, hàn độc trong cơ thể Văn Văn đã đến giai đoạn bùng phát.

Ước tính không bao lâu nữa, hàn độc sẽ hoàn toàn bùng phát.

Nhưng người ta đã từ chối không cần anh chữa trị, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không nhiệt tình với kẻ thờ ơ.

Anh cũng không phải thánh nhân quân tử gì.

Đi chủ động giúp người khác chữa bệnh.

Không để ý đến mấy người đó nữa, Diệp Viễn dựa đầu vào lưng ghế ngủ một giấc.

Con tàu di chuyển với tốc độ cao, người trong toa xe nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, chiếc tàu đi vào đường hầm.

Lúc này, có một chiếc xe ô tô đồ chơi đột nhiên từ dưới đất đi đến, cuối cùng chui vào gầm ghế của Văn Văn rồi dừng lại.

Một cậu bé trông vô cùng đáng yêu xinh trai đến bên cạnh chú Vương, nói với chú Vương với giọng non nớt trẻ con.

“Chú à, chú à, xe của cháu kẹt dưới gầm ghế các chú rồi, cháu có thể chui vào kiểm trả không?”

Chú Vương thấy cậu bé đáng yêu như vậy, liền nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé nói.

“Đương nhiên là được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK