Chương 993: Quyết định của Thẩm Mộng
“Vâng, ông chủ!”.
Ông lão nãy giờ vẫn đứng một bên như không tồn tại gật đầu, cung kính lùi xuống.
Tiêu Huyền biết ông lão là thân tín thật sự của bố, không dám vô lễ với ông ta chút nào, đợi A Trung ra ngoài rồi, Tiêu Huyền mới nhỏ giọng nói:
“Bố, giết người của ba nhà có lẽ bọn họ sẽ trả thù, chúng ta có cần đề phòng không?”.
“Không cần”.
Tiêu Chấn lạnh nhạt nói: “Cụ ông trong bí cảnh Côn Luân gửi tin nói trong bí cảnh xảy ra biến cố lớn, ông ấy sẽ nhanh chóng đi ra khỏi bí cảnh, trở về gia tộc, bố còn muốn cho ba nhà kia có gan ra tay với nhà họ Tiêu chúng ta, đến lúc đó chúng ta mới có lý do xử lý bọn họ, núi Côn Luân quá nhỏ, chỉ cần một nhà họ Tiêu của chúng ta là đủ rồi!”.
Ánh mắt Tiêu Chấn tràn đầy dã tâm, núi Côn Luân chỉ có nhiêu đó, ngoài bốn gia tộc lớn còn có một vài gia tộc nhỏ sinh tồn, nhưng núi Côn Luân quá nhỏ, tài nguyên cũng chỉ có chừng đấy, nếu còn giữ tình cảnh bốn gia tộc cùng tồn tại như vầy nữa, thì thế lực của bọn họ cũng sẽ yếu dần đi.
“Bố, có thể không ra tay với nhà họ Kỷ không, không phải nhà họ Kỷ vẫn luôn qua lại thân thiết với chúng ta sao?”, Tiêu Huyền hơi lo lắng nói.
“Vô dụng!”.
Tiêu Chấn không hài lòng nhìn thoáng qua qua Tiêu Huyền, lạnh lùng nói: “Nếu chút sắc đẹp như thế mà con cũng không bỏ được, bố thấy nhà họ Tiêu của chúng ta nên nghỉ đến việc đổi người thừa kế rồi”.
“Chỉ một Kỷ Yên Nhiên thôi đã khiến con mất hồn mất vía như vậy, nếu con có thể thừa kế nhà họ Tiêu thì loại phụ nữ gì không chiếm được chứ? Còn để ý một Kỷ Yên Nhiên sao?”.
Tiêu Huyền đứng một bên, trêи lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, anh ta biết bố có thể sẽ thẳng tay huỷ bỏ tư cách thừa kế nhà họ Tiêu của mình, hơn nữa thiên phú của em trai cũng không thua kém gì anh ta, nếu được tài nguyên của người thừa kế giúp đỡ, ai có thể thăng lên Thần cảnh nhanh hơn vẫn chưa biết trước được đâu.
“Bố nói phải!”.
Tiêu Huyền liên tục lắc đầu sợ hãi nói.
…
Núi Lang Gia.
Đất tổ nhà họ Lâm.
Lâm Ẩn ngồi trong tiểu viện của mình, chị em Thẩm Xuyên hơi căng thẳng bất an đứng bên cạnh.
Gần đây dưới sự hướng dẫn và nguồn tài nguyên của anh, tu vi của Trương Kỳ Mạt đã lên tới cảnh giới bảng Địa, bây giờ đang bế quan củng cố lại cảnh giới.
Trương Kỳ Mạt cũng không phải tự mình tu luyện từng bước một, cô hoàn toàn không thể khống chế sức mạnh tăng vọt, bây giờ ăn một bữa cơm cũng có thể bóp vỡ bát, cụ bà đang phải huấn luyện cho cô.
Bây giờ tình hình của nhà họ Lâm đã gần như ổn định, cụ bà cũng đã thăng lên trêи bảng Thiên, bà đã lớn tuổi, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể đột phá thêm nữa, bây giờ hứng thú lớn nhất chính là dạy dỗ Trương Kỳ Mạt.
Trương Kỳ Mạt cũng rất cố gắng tu luyện, bây giờ cô đã hiểu được thực lực của Lâm Ẩn, không muốn nhiều năm sau mình đã già đi, nhưng Lâm Ẩn lại không khác gì bây giờ.
Lâm Ẩn bưng trà lên uống một ngụm, nhìn hai chị em trước mặt, lạnh nhạt nói: “Quyết định rồi chứ?”.
Thẩm Mộng có hơi lo lắng, tuy Lâm Ẩn lớn hơn cô ta chỉ mấy tuổi, nhưng khi ở trước mặt anh lại không khác gì đối diện với một trưởng bối nghiêm khắc cả.
Còn Thẩm Xuyến thì vốn đã không sợ Lâm Ẩn, trải qua khoảng thời gian này càng không sợ hơn.
“Sư phụ, em và chị em quyết định đi gặp mẹ với chị họ, em muốn hỏi vì sao bà ấy lại vứt bỏ tụi em mà đến nơi rừng sâu núi thẳm đó”.
Nhìn mặt cô bé rất buồn bã, có lẽ tâm trạng không được tốt lắm.
“Không sao, hai người muốn đi thì đi là được”.
Lâm Ẩn gật đầu nói, tuy anh cũng hơi hứng thú với những gia tộc trong Côn Luân, nhưng cuộc sống bây giờ cũng rất tốt, nếu người của nhà họ Tiêu kia không đến tìm anh thì càng tốt hơn, nếu dám đến, anh cũng không để ý chuyện lên Côn Luân xem thử.
“Nhưng mà…”.
Thẩm Mộng hơi khó xử nói: “Chị họ tôi muốn để anh đến Côn Luân với chúng tôi một chuyến, nếu không người của nhà họ Tiêu sẽ đến gây chuyện”.
“Sư phụ…”.
Thẩm Xuyến cũng nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt đáng thương, gần đây cô bé đã biết cách làm nũng rồi.
Lâm Ẩn nhìn thấy sự chờ mong từ thái độ của hai người, thầm than trong lòng, hai chị em này từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ có lẽ đã xem anh như chỗ dựa cuối cùng rồi.
Hơn nữa có lẽ chuyện mẹ mình không chào mà biệt cũng là cái gai trong lòng hai người.
“Thôi, xem như đây là chuyện đầu tiên mình làm vì đệ tử đi!”, Lâm Ẩn thầm thở dài, sau đó thản nhiên nói: “Vậy thì đi cùng thôi, tôi cũng muốn xem thử có ai dám kiếm chuyện với đệ tử của tôi không, cho dù hai người muốn dẫn mẹ ra ngoài, cũng không ai có thể ngăn cản được”.
…
Lúc này đã gần đến cuối năm rồi, Lâm Ẩn định đi đến Côn Luân giải quyết chuyện trong nhà của hai chị em trong một tháng, đến lúc đó còn có đủ thời gian trở về Lang Gia ăn tết.
Lần này đến Côn Luân ngoài hai chị em Thẩm Mộng, anh còn dẫn Bùi Thanh Y và cụ Tiền Khoan theo, mấy người Đông Đan thì được anh để lại bảo vệ Lang Gia.
Lúc này thế lực dưới trướng Lâm Ẩn đã bước vào giai đoạn phát triển một cách nhanh chóng, người dưới trướng anh đều biết đối thủ của anh mạnh đến mức nào, giống như ở trận chiến trêи núi Lang Gia ba tháng trước vậy, bọn họ ngay cả thực lực nhúng ta vào cũng không có.
Bây giờ cả đám có tài nguyên đều đang miệt mài tu luyện.
“Anh Ẩn, mấy gia tộc lớn bên chỗ chúng tôi đều rất khó chơi, sau khi anh tới đó tuyệt đối đừng kϊƈɦ động”, lúc xuất phát phát, Chung Huân đắn đo một hồi rồi nói với Lâm Ẩn.
Cô ta thấy Lâm Ẩn rất mạnh, mà trước giờ bốn gia tộc lớn của bọn họ đều không ưa người ngoài, có lẽ sẽ xảy ra mâu thuẫn, đến lúc đó sẽ rất khó xử.
Tuy Lâm Ẩn mạnh thật, nhưng các gia tộc lớn đều có cao thủ nửa bước Nhân Tiên cảnh toạ trấn, cũng không phải kẻ yếu, cô ta mời Lâm Ẩn tới đều là vì đấu với nhà họ Tiêu, nếu thật sự xảy ra mâu thuẫn lớn thì sẽ không tốt lắm.
“Nếu bọn họ không chủ động trêu vào tôi, tôi cũng sẽ không gây chuyện với bọn họ”.
Lâm Ẩn cười nhạt, người có thể làm khó anh ở thế giới thường ít lại càng ít, thực lực của gia tộc mấy người Chung Huân ở trong bí cảnh Côn Luân còn chưa phải là hạng ba, cho dù người đứng sau mạnh thật nhưng cũng có giới hạn, sao có thể làm gì được anh.
…
Sau khi chuẩn bị ba ngày, mấy người Lâm Ẩn chính thức xuất phát đến Côn Luân.
Đây là lần thứ hai Lâm Ẩn đặt chân vào núi Côn Luân, lần trước vội vàng đến chỉ vì tiến vào bí cảnh Côn Luân, cũng không rảnh ngắm nhìn Côn Luân sừng sững.
Lần này tâm trạng anh rất thoải mái đi cùng mấy người Chung Huân, ngắm nhìn non sông tươi đẹp này.
Đám người đi suốt một ngày trong núi Côn Luân mới đến nơi của mấy gia tộc lánh đời, nếu không có Chung Huân dẫn đường, dù là Lâm Ẩn muốn tìm thấy nơi ở ẩn thế này chắc cũng mất cỡ mười ngày nửa tháng.
Lúc Cổ Nguyên đến địa bàn giới lánh đời đã vội vã dẫn ông Lôi rời khỏi hàng ngũ, anh ta cực kỳ sợ Lâm Ẩn, không muốn ở cùng với anh thêm một giây nào nữa.
Khi Chung Huân dẫn mấy người Lâm Ẩn đến lãnh địa của nhà họ Chung, lập tức cảm thấy bầu không khí ở đây không đúng lắm.