Chương 712: Không giết loại nhãi nhép
“Cho dù anh được Hoàng Long tự mình dạy dỗ, nhưng sử dụng chiêu này trước mặt tôi cũng chỉ coi như múa rìu qua mắt thợ mà thôi”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói.
“Cậu…”, Lâm Tiếu ho ra máu, hắn ta nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt tuyệt vọng: “Nói cho tôi biết, sao cậu lại học được chiêu thức này?”.
Chiêu thức vượt biển bắt rồng này chính là môn võ bí truyền của Hoàng Long chân nhân, đồng thời nó cũng là chiêu thức tàn nhẫn và cứng rắn nhất mà ông ta đã dạy cho Lâm Tiếu.
Năm đó ở trêи đảo Hoàng Long, khi sư phụ của Lâm Tiếu dạy cho hắn ta chiêu thức này, hắn ta đã phải dành cả năm trời chỉ để luyện tập chăm chỉ trêи biển.
Phải dùng năm ngón tay rẽ đôi nước biển để bắt cá mập, cho đến khi có thể dùng một chiêu phá vỡ lớp băng trêи biển, có thể giết chết cá mập đang bơi trong tích tắc thì mới coi như đã luyện tập thành công.
Chỉ có Lâm Tiếu mới biết bản thân đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.
Nhờ chiêu thức này mà Lâm Tiếu đã hành động vô cùng thuận lợi trêи giang hồ và giới lánh đời, những cao thủ cùng cảnh giới không ai có thể là đối thủ của hắn ta.
Đây luôn là võ công mà từ trước tới giờ hắn ta luôn tự hào.
Nhưng mà hôm nay Lâm Ẩn lại dùng chiêu thức tương tự đánh hắn ta ngã xuống đất.
Điều này đã khiến niềm tự hào của Lâm Tiếu biến mất hoàn toàn, niềm tin vào võ thuật của hắn ta gần như sụp đổ.
Lâm Ẩn cười nhạt, anh không giải thích gì.
Lâm Ẩn biết tất cả những chiêu thức võ thuật của Long Phủ.
Lâm Tiếu học được chiêu thức vượt biển bắt rồng từ Hoàng Long chân nhân, nhưng trước mặt Lâm Ẩn chỉ như múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Cũng chính vì võ công của Lâm Tiếu học được từ Hoàng Long chân nhân nên Lâm Ẩn mới có thể hóa giải dễ dàng như thế.
Nếu không với thực lực hiện tại của Lâm Ẩn, có lẽ anh sẽ phải vất vả lắm mới có thể đánh bại được Lâm Tiếu.
Lâm Ẩn chắp tay đi về phía Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu đột nhiên chấn động, hắn ta cố gắng đứng dậy, nhưng toàn thân vô cùng đau đớn, luồng khí trong cơ thể vô cùng hỗn loạn, nó xé rách cơ bắp kinh mạch của hắn ta, khiến hắn ta hoàn toàn không thể động đậy.
“Lâm Ẩn, cậu muốn làm gì?”.
Ầm!
Lâm Ẩn đạp mạnh vào mặt Lâm Tiếu, đè cả đầu hắn ta xuống đất.
“Nhớ kỹ, đừng khiến người phụ nữ tôi phải sợ hãi ngay trước mặt tôi”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói: “Đáng tiếc anh không còn cơ hội nhớ kỹ điều này rồi”.
Lâm Tiếu nôn ra hai ngụm máu, sắc mặt hắn ta đỏ bừng, hắn ta trợn to hai mắt, vừa thẹn vừa giận.
Nhục nhã như vậy khiến Lâm Tiếu tức chết tại chỗ.
Hắn ta đường đường là cậu hai nhà họ Lâm danh giá, là ứng viên thừa kế của nhà họ Lâm ở Lang Gia, đồng thời hắn ta cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới lánh đời.
Vậy mà không ngờ lại bị người ta đánh ngã xuống đất rồi đạp lên đầu trước mặt mọi người!
“Cậu Tiếu, cậu không sao chứ? Lâm Ẩn! Đừng có làm bậy! Cậu muốn làm gì hả?”.
“Cậu Tiếu rất được cụ bà coi trọng, Lâm Ẩn, cậu đừng làm bậy! Nếu xảy ra chuyện lớn cậu sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu!”.
Mặt khác khi trưởng lão Lưu nhìn thấy bộ dạng nhục nhã của Lâm Tiếu thì kinh ngạc hét lên một tiếng, ông ta vội vàng chạy tới ngăn cản.
“Ông già, bản thân còn không lo được mà đã rảnh rỗi đi lo cho người khác hả?”
Tư Không Phú nở nụ cười giễu cợt, ông ta xoay người đánh ra một chiêu khiến trưởng lão Lưu liên tiếp lùi về phía sau, trưởng lão Lưu không có thời gian để ý Lâm Tiếu nữa.
Lúc này tất cả con cháu nhà họ Lâm đứng ở phía xa nhìn thấy cảnh này thì đều tái mặt vì sợ hãi.
Bọn họ không dám kêu lên tiếng nào, chỉ có thể đứng từ xa kinh ngạc nhìn cậu Tiếu bị Lâm Ẩn giẫm trêи mặt đất như một con chó chết.
Cảnh tượng này thật đáng sợ!
Không ai ngờ rằng cậu Tiếu tổ chức bữa tiệc mừng Lâm Ẩn trở về để làm xấu mặt anh.
Nhưng kết quả cuối cùng lại như thế này?
Đường đường là Lâm Tiếu, cậu hai nhà họ Lâm, là người vô cùng oai phong trong nhà họ Lâm?
Nhưng khi đánh nhau với cậu ba Lâm Ẩn mới quay trở về lại bị đánh cho thảm hại thế này?
Không thể tin được, thật sự vô cùng sốc!
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì đám người nhà họ Lâm còn nghĩ mắt mình có vấn đề!
“Lâm Ẩn! Đừng giết tôi, giết tôi sẽ không có lợi cho cậu đâu, chỉ khiến cậu thêm phiền toái thôi”.
Lâm Tiếu đã vứt luôn tôn nghiêm của cậu hai nhà họ Lâm đi, hắn ta thở hổn hển cầu xin.
“Tôi sẵn sàng nhận lỗi, tôi sẽ xin lỗi vợ cậu, chỉ xin cậu đừng giết tôi”.
“Tôi là cậu hai nhà họ Lâm, là anh của cậu, nếu cậu giết tôi thì biết nói năng thế nào với cụ bà đây? Cụ bà sẽ rất tức giận. Hơn nữa đám người ông nội tôi nhất định sẽ sống chết với cậu!”.
“Lâm Ẩn, cậu giết tôi rồi cũng không đảm bảo được vị trí người thừa kế của nhà họ Lâm đâu. Đừng quên nhà họ Lâm còn có anh cả nữa. Tôi và cậu đánh nhau đến mức kẻ sống ta chết sẽ chỉ khiến anh cả được lợi thôi”.
Lâm Ẩn mặt mày lạnh tanh nghe Lâm Tiếu cầu xin, vẻ mặt thờ ơ nhưng lực giẫm dưới chân lại mạnh hơn, cơ mặt Lâm Tiếu gần như bị anh giẫm tới biến dạng, đầu hắn ta chìm xuống sàn bê tông.
“Phụt!”.
Lâm Tiếu kêu lên một tiếng đau đớn, hắn ta cố kìm cơn giận trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói: “Lâm Ẩn, đừng hấp tấp. Giết tôi một cách bốc đồng sẽ khiến cậu sau này gặp phải nhiều rắc rối.”.
“Tôi sẵn lòng bắt tay làm hòa với cậu. Từ nay về sau tôi sẽ dốc hết sức ủng hộ cậu chống lại anh cả. Qua trận chiến này tôi đã tâm phục khẩu phục cậu rồi”.
Lâm Ẩn bình tĩnh nói: “Giờ mới phục tôi hả? Trước kia anh đã làm gì?”.
“Trước kia tôi có mắt như mù, Lâm Ẩn, xin hãy cho tôi một con đường sống. Sư phụ tôi là Hoàng Long chân nhân. Cậu giết tôi rồi chẳng những sẽ bị ảnh hưởng nặng nề ở nhà họ họ Lâm, mà ngoài ra sư phụ tôi cũng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu”.
Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng rồi hứng thú nói: “Anh cho rằng Hoàng Long có thể đánh bại tôi sao?”.
“Đừng hiểu lầm, Lâm Ẩn, tôi tôi không lấy Hoàng Long chân nhân để dọa cậu đâu, lần này tôi đã chịu thua rồi”.
“Lâm Ẩn, lúc trước ở thủ đô cậu không giết Lâm Huyền Đồ, không phải vì sợ cụ ba tức giận sao? Cậu sợ quyền uy của nhà họ Lâm”.
“Nếu đã thế tại sao giờ cậu nhất định phải giết tôi?”.
Lâm Tiếu gần như đã dốc hết sức lực và trí tuệ ra để cầu xin tha mạng, hắn ta đã moi hết mọi quan hệ của bản thân ra rồi.
Lâm Ẩn lắc đầu, anh nói nhỏ: “Giống như anh nói đấy, anh có tiếng nói hơn Lâm Huyền Đồ. Tôi không giết Lâm Huyền Đồ bởi vì ông ta không xứng”.
“Lâm Ẩn tôi không giết mấy kẻ tép riu”.
Lâm Ẩn vừa nói dứt lời thì giẫm mạnh chân lên ngực Lâm Tiếu.
Tiếng nổ lớn vang lên, sàn nhà rung chuyển một lúc, trần nhà bị nứt toác, mấy mảnh vụn rơi xuống lả tả.
“A a!”.
Lâm Tiếu gầm lên một tiếng đau đớn, máu trong miệng hắn ta trào ra, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng và không cam lòng.
Sau đó hắn ta ngừng thở, đầu nghiêng hẳn sang một bên.
Cậu hai nhà họ Lâm đã bị Lâm Ẩn giẫm chết tại chỗ.