Chương 1213: Thanh Trích Tiên hẹn gặp lại
“Ầm ầm!”
Lúc tu luyện đến đỉnh điểm, ba trăm sáu mươi khiếu huyệt trong người Lâm Ẩn đồng thời phát ra tiếng nổ vang, cả người sáng rực như một viên kim cương, trong vắt lóng lánh chiếu rọi cả vũ trụ, lay động nhật nguyệt.
Đây là biểu hiện thân thể lại sắp đột phá.
“Ực!”
Lâm Ẩn mở miệng, nuốt Huyết Đan đã nhỏ lại không ít vào.
“Ầm!”
Ầm thanh tựa như núi lở đất nứt.
Lực lượng huyết khí không thể tưởng tượng nổi nổ tung trong người Lâm Ẩn, người anh cũng bắt đầu căng ra. Nếu không phải anh đã tu luyện thân thể đến cảnh giới diệt, lúc này dù có thân thể Thiên Tiên cũng sẽ phải nổ tung.
Vô số tinh quang bị Lâm Ẩn dẫn dắt tới từ trên hư không, cả người anh bị nguyên khí thiên địa và tinh quang bao phủ, cả lông đến móng tay cũng thể, tựa như thần linh được đúc bằng vàng vậy, không có chỗ nào không có màu vàng, mang theo sự vĩnh hằng bất diệt, tựa như thiên thần.
“Ầm ầm ầm!”
Nguyên khí thiên địa và tinh quang đầy trời chậm rãi tản đi, lộ ra khuôn mặt Lâm Ẩn, mái tóc trắng cũng biến thành mày đen. Mái tóc anh rối tung, vẻ ngoài đẹp trai, tựa như thiên thần, mỗi một cơ bắp, mỗi một phần nhỏ bé đều là tỉ lệ vàng hoàn mỹ nhất. Hào quang màu vàng lượn lờ trên người anh, cuối cùng lại biết mất.
Không ngừng tới lui, từ đầu đến cuối.
“Thân thể bất tử bất diệt!”
Lâm Ẩn quan sát mình, thầm thở dài nói.
Lần này anh có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của mình, lúc này dù có đao búa chém lên, nghìn đao phanh thây, tan xương nát thịt cũng không thể giết chết được anh.
Lâm Ẩn đứng trong mật thất, ngược nhìn hư không.
“Ầm!”
Đột nhiên anh cảm nhận được phía Đông Nam cách đó không xa xuất hiện một hơi thở mạnh mẽ, lúc này anh mới đột phá, giác quan vô cùng nhạy bén, anh có thể cảm nhận được người ở phía xa cố ý để lộ hơi thở của mình, muốn dụ anh đi qua.
Người Lâm Ẩn lóe lên, xuất hiện ở chỗ cách xa trăm dặm, ngay cả Thiên Tiên canh giữ bên ngoài mật thất cũng không nhận ra được anh đã đi.
Lâm Ẩn bước nhanh, cuối cùng cũng gặp được bóng người màu xanh đứng trên ngọn núi cách đó không xa.
Chính là Thanh Trích Tiên.
“Không ngờ nhanh như vậy mà cậu đã đột phá lần nữa rồi”.
Thanh Trích Tiên nhìn Lâm Ẩn, cười nói: “Ba Ma quân của Ma Tộc, có hai kẻ bị lão Long và Hiên Viên Hạo kia ngăn cản, Suda tôi sẽ ngăn cản giúp cậu năm mươi năm, năm mươi năm sau chúng ta sẽ đấu một trận! Cậu cũng biết chưa đến trăm năm nữa sẽ có cao thủ Ma Tộc Chân Thần cảnh chân chính đến đây, nếu khi đó trong hai người chúng ta không có ai đột phá đến cảnh giới Chân Thần, thì hành tinh xanh cũng chẳng còn hi vọng nữa”.
“Tôi thì không quan tâm lắm, nhưng cậu có thể bỏ được những thứ mà cậu bạn lòng sao?”
Lâm Ẩn gật đầu, anh biết Thanh Trích Tiên không nói đùa, anh nhỏ giọng nói: “Năm mươi năm sau, đấu một trận trên tinh lộ!”
“Được!”
Thanh Trích Tiên lạnh nhạt nói: “Hy vọng đến lúc đó cậu không làm tôi thất vọng”.
Nói xong, Thach Trích Tiên nhíu mày nhìn lên hư không.
“Suda đến rồi, tôi đi ngăn cản lão”.
Dứt lời, Thanh Trích Tiên đã biến mất.
Lâm Ẩn đứng trên ngọn núi, hơi cau mày.
Mãi đến lúc này, anh đã có thể cảm nhận được mình không phải đối thủ của Thanh Trích Tiên, Thanh Trích Tiên có thể nhận ra Ma quân Suda đến, còn anh thì không.
Có lẽ bây giờ anh có thể giữ mạng trong tay ma quân, nhưng lại không thể ung dung được như Thanh Trích Tiên.
Đúng vào lúc này, mấy lưu quang xuất hiện ở phía xa.
Chính là mấy người Huyền Quy, cụ Trịnh, Khổng Tước Vương, những Thiên Tiên khá là mạnh mẽ, lúc này, nhìn thấy Lâm Ẩn đứng một mình trên núi.
Bọn họ cũng thầm thở phào.
Khi nãy bọn họ phát hiện trong mật thất chỗ Lâm Ẩn bế quan trở nên yên tĩnh, cho rằng anh xảy ra vấn đề bèn đi vào kiểm tra, lại phát hiện bên trong không có ai cả.
Cũng may Lâm Ẩn không che giấu hơi thở, bọn họ mới phát hiện anh chạy một mình về phía Đông Nam, cho nên vội đuổi theo.
“Khi nãy Thanh Trích Tiên đến đây”.
Thấy đám người cụ Trịnh, Lâm Ẩn nói.
“Hắn đến làm gì?”
Huyền Quy hỏi với giọng điệu nặng nề.
Bây giờ Thanh Trích Tiên là một nhân tố không ổn định, rõ ràng chỉ là đỉnh cao Thiên Tiên nhưng có thể đấu với ma quân, lúc này thái độ của Thanh Trích Tiên không rõ ràng, nếu đứng về phe Nhân Tộc thì tốt, nếu đứng về phía Ma Tộc, bọn họ thật sự không chống đỡ được.
“Có thể lôi kéo Thanh Trích Tiên được không?”, Khổng Tước Vương nhỏ giọng hỏi.
“Không lôi kéo được”.
Cụ Trịnh lắc đầu: “Trong mắt Thanh Trích Tiên này ngoài võ đạo ra thì chẳng còn gì khác cả, hoàn toàn không động lòng vì vật chất, trừ khi có thứ có thể để cậu ta bước vào Chân Thần cảnh, nếu không cậu ta sẽ chẳng thèm để tâm”.
Nói đến đây, cụ Trịnh hỏi Lâm Ẩn: “Thanh Trích Tiên cố ý gọi cậu đến đây là có chuyện gì?”
Lâm Ẩn cũng không che giấu, nói thẳng: “Thanh Trích Tiên hẹn tôi năm mươi năm sau đấu một trận, lúc này ông ta sẽ chặn Ma quân Suda giúp chúng ta”.
“Năm mươi năm, có phải hơi gấp rút rồi không?”
Cụ Trịnh nghe vậy không nhịn được cau mày.
Lâm Ẩn là hậu bối ông ấy xem trọng, nhưng dù là năm mươi năm sau, Lâm Ẩn cũng chưa đến trăm tuổi. Với người bình thường, trăm tuổi đã là tuổi tác cao rồi, nhưng với cảnh giới của bọn họ, trăm tuổi mới chỉ là bắt đầu thôi.
“Thanh Trích Tiên nói năm mươi năm là năm mươi năm, năm mươi năm sau, Thanh Trích Tiên sẽ ra tay toàn lực, nếu ngươi không ngăn cản được thì chỉ có một con đường chết”.
Huyền Quy cũng nói với giọng điệu nặng nề.
Bọn họ hiểu rất rõ thực lực của Thanh Trích Tiên, nhưng lúc này Lâm Ẩn chỉ mới đột phá đến Thiên Tiên trung kỳ, hoàn toàn không phải đối thủ của Thanh Trích Tiên, chỉ có đột phá đến đỉnh cao Thiên Tiên mới có cơ hội đấu với Thiên Tiên này một trận.
“Không sao”.
Lâm Ẩn lắc đầu, nói: “Khoảng thời gian này tôi định ra ngoài tu hành một khoảng thời gian, người nhà của tôi phiền các vị chăm sóc rồi”.
“Được!”
Cụ Trịnh gật đầu: “Ở bên ngoài, cậu phải tự chú ý, đừng lộ liễu, không biết trong Ma Tộc có còn tồn tại ma quân nào nữa không, nếu cậu lộ liễu, chắc chắn cao thủ Ma Tộc sẽ bất chấp tất cả giết chết cậu”.
‘Đã đến lúc đến Thiên Hoang giới rồi!’ Lâm Ẩn thầm nghĩ, lúc này dù anh có ăn thêm một viên Huyết Đan nữa cũng vô dụng. Chỉ có đến thế giới mạnh mẽ như Thiên Hoang Giới mới có hy vọng tiến thêm một bước nữa.
Sau đó, Lâm Ẩn dạy bảo công pháp thần thông cho hai đệ tử. Bọn họ cũng mơ hồ biết Lâm Ẩn muốn rời đi, cho nên rất chăm chú lắng nghe. Ngay cả mấy cấp dưới của Lâm Ẩn cũng thế, ai cũng buông xuống chuyện trong tay, cực kỳ tập trung.
Những cấp dưới này như mấy người Ninh Khuyết cùng thế hệ với anh đều đã sớm làm bố, rất nhiều người quen cũ đã trở thành bố mẹ.
Lâm Ẩn ở bí cảnh Côn Luân một khoảng thời gian, sau đó dẫn Trương Kỳ Mạt đến thế giới thường.
Không chỉ thăm những người quen cũ ở thế giới thường còn đi một vòng, tra xem có Ma Tộc lén ra tay không, để diệt trừ mầm họa.
Lâm Ẩn để lại một ít đan dược kéo dài tuổi thọ cho mấy người Tưởng Kỳ Thẩm Tam Gia, hy vọng sau khi anh trở về từ Thương Hoang giới còn có thể gặp lại bọn họ.
Giải quyết xong mọi chuyện, anh ở lại với Trương Kỳ Mạt ở thành phố Thanh Vân, mấy năm nay bọn họ ở cùng thì ít xa cách thì nhiều. Khoảng thời gian này, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt trở thành một người bình thường, mỗi ngày ra ngoài dạo phố, ăn cơm.
Tâm trạng nôn nóng vì sợ Ma Tộc giáng lâm của Lâm Ẩn cũng dần ổn định, khí chất của anh được mài giũa, ngày càng điềm tĩnh hơn.