Chương 392 – Muốn chơi lớn thì tôi chơi với họ đến cùng
“Nguời Long Quốc ngu ngốc, cậu còn mơ mộng lấy mạng tôi trong địa bàn của tôi à? Ha ha, cho dù cậu có sức mạnh trái với đạo trời thì hôm nay cậu cũng không giết nổi tôi đâu”, Maugdi nhìn sương mù mịt mùng khắp căn phòng, ông ấy nở nụ cười.
Maugdi đã chuẩn bị chu đáo, ông ấy cho đội lính đánh thuê trang bị vũ trang mai phục trong địa bàn của mình.
Ông ấy đã dự tính trước có thể tay súng bình thường không thể đánh lại bậc cao thủ như Lâm Ẩn, bèn điều động đội quân tinh nhuệ được trang bị vũ khí đến đây.
“Tổng giám đốc Maugdi, ông sắp xếp chu đáo thật. Cho dù Lâm Ẩn có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì lần này nó cũng phải bó tay thôi!”, Tiêu Trang ra vẻ đã sống sót sau tai nạn, anh ta thở phào nhẹ nhõm, gương mặt ánh lên niềm vui.
Có sức mạnh vũ khí lớn như thế ngày giúp đỡ, võ công của Lâm Ẩn cao cường thì sao? Có thể vượt qua được hỏa tuyến này hay không?
“Sếp Lâm, anh không sao chứ? Lần này phải làm thế nào đây?”.
Giọng nói đầy lo lắng của Chris vang lên từ trong làn sương mù.
“Nếu như bọn họ muốn chơi lớn thì tôi sẽ chơi với bọn họ đến cùng”, gương mặt Lâm Ẩn hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào.
“Hades, anh đưa Chris đi trước đi, sau khi rời khỏi nơi này thì gọi người đến đây”, Lâm Ẩn lạnh giọng mà nói.
“Vâng, thưa sếp Lâm, trước kia đến đây tôi đã sắp xếp người mai phục gần tòa nhà Thủy Tinh, bọn họ sẽ đến đây nhanh thôi. Cậu không rút lui với chúng tôi à?”, Chris hỏi ngập ngừng.
“Không ai có thể thiếu nợ tôi được cả”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Hôm nay bọn họ cược thua thì phải để mạng lại”.
Chris có thể nhận ra sát khí toát ra từ giọng điệu bình tĩnh của Lâm Ẩn.
Chris cũng không nhiều lời thêm nữa, ông ta vừa cầm điện thoại gọi điện thoại điều người sang đây, vừa vội vàng rút lui theo lối thoát hiểm dưới sự bảo vệ của Hades.
“Ha ha, đúng là đồ ngu ngốc, không ngờ đến nước này rồi mà còn muốn bọn tôi để mạng lại à?”, Tiêu Trang được vệ sĩ dìu lên bục cao, anh ta cười lạnh.
“Khó nói lắm, chưa chắc nhánh quân này có thể lấy mạng của cậu ta, sức chiến đấu của tên Lâm Ẩn này vượt quá giới hạn của người bình thường, chúng ta rút lui trước đã”, Maugdi đanh giọng lại.
Sau khi nhìn thấy Lâm Ẩn ra oai trêи võ đài, Maugdi đã không còn chắc chắn có thể giết được Lâm Ẩn nữa.
Maugdi và Tiêu Trang vội vàng quay lưng chạy vào trong lối thoát hiểm, vài tên lính đánh thuê lập tức nối gót theo sau.
Hai người bọn họ thật sự cảm thấy sợ hãi, đứng cách một người như Lâm Ẩn trong một trăm mét, khiến cho bọn họ rất nguy hiểm, cảm thấy mình có thể bị Lâm Ẩn giết chết bất kỳ lúc nào.
“Còn muốn đi à?”.
Vào lúc này, cơ thể vạm vỡ của Lâm Ẩn bước ra từ trong màn sương mù, anh lạnh lùng nhìn về phương hướng hai người Maugdi và Tiêu Trang tháo chạy.
“Mẹ kiếp! Còn dám ra mặt nữa à, bắn chết nó!”.
Thủ lĩnh của đội lính đánh thuê nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt lạnh lùng, hắn ta chợt phất tay.
Đùng đùng đùng!
Trong phút chốc, họng súng nhả đạn.
Lính đánh thuê có mặt ở đây vác súng lên, chúng điên cuồng xả đạn về phía Lâm Ẩn, chiếc bàn thạch anh vỡ ra từng mảnh, những vỏ đạn rơi đầy đất, nhiều đến mức đếm không xuể.
Còn bóng dáng của Lâm Ẩn lại biến mất ngay tại chỗ.
“Á!”.
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng, chỉ nhìn thấy một tên lính đánh thuê người nước ngoài kêu la thảm thiết, Lâm Ẩn đột ngột xuất hiện bóp cổ tên lính đánh thuê, rồi thuận thế cướp lấy súng trong tay hắn ta.
“Nó đang ở đây! Nổ súng, bắn chết nó!”.
Đùng đùng, đội ngũ lính đánh thuê sực tỉnh táo lại, bọn chúng lần lượt chĩa họng súng về phía Lâm Ẩn, định bắn để trấn áp anh.
Bốp bốp bốp bốp!
“Á!”.
“Á!”.
Vào giây phút này, gương mặt Lâm Ẩn hoàn toàn không bộc lộ ra chút cảm xúc nào cả, anh cầm súng bằng một tay, viên đạn phóng vút đi, làm ánh lửa xẹt ra bốn phía.
Bách phát bách trúng!
Một mỗi viên đạn đều máu tươi văng tung tóe, phát nào cũng bắn nát đầu, bộ đồ chống đạn chúng mặc trêи người không có chút tác dụng nào cả.
Mỗi một tiếng súng vang lên lại có một tên lính đánh thuê người nước ngoài gục xuống.
Trong vòng một phút, hơn ba mươi tên lính đánh thuê tinh anh được trang bị súng ống đầy đủ, lần lượt chết thảm dưới nòng súng của Lâm Ẩn.
Vào giây phút ngã xuống, bọn chúng đều không dám tin có người dùng súng tài tình đến thế!
Chỉ còn sót lại gã thủ lĩnh của lính đánh thuê, bàn tay cầm súng bị bắn thủng một lỗ máu, hắn ta run lẩy bẩy, nhìn Lâm Ẩn từng bước ép sát mình với vẻ mặt hoảng hốt.
“Đừng, đừng giết tôi!”.
Người Long Quốc này đúng là ác ma!
“Lối thoát hiểm mà Maugdi chuẩn bị ở đâu?”, giọng nói của Lâm Ẩn lạnh tanh.
“Maugdi có, có một thang máy an toàn chuyên dụng, nằm ở cuối hành lang. Có một cánh cửa rào thang máy lại, được làm bằng chất liệu chống đạn, cậu, cậu không mở ra nổi đâu”, thủ lĩnh lính đánh thuê nơm nớp lo sợ, hắn ta sắp bị Lâm Ẩn dọa đến ngu ngốc.
Đùng!
Một viên đạn nổ nát đầu, Lâm Ẩn vung khẩu súng, phủi bụi bẩn bám trêи vai mình đi, anh lạnh lùng nhìn về phía lối thoát hiểm.
Vào lúc này, ở tòa nhà Thủy Tinh, trong thang máy an toàn chuyên dụng ở lối thoát hiểm.
Hai người Maugdi và Tiêu Trang chảy mồ hôi đầy đầu, bọn họ đứng trong thang máy, ai nấy đều thở hồng hộc, trông như thể vẫn còn cảm thấy hãi hùng.
“Má ơi, cái thằng Lâm Ẩn đó đáng sợ quá”, Maugdi thở hồng hộc, trong lòng ông ấy vẫn còn rùng rợn: “Tôi còn chưa gặp người nào đáng sợ như cậu ta đâu, mạnh quá đi mất, có một đội lính đánh thuê tinh anh mà tôi còn không nắm chắc phần thắng”.
Maugdi cũng được xem là người đã trải đời, ông ấy thường xuyên dẫn đội lính đánh thuê ra những khu vực chiến tranh liên miên để bán vũ khí, ông ấy buôn bán súng đạn với số lượng lớn, có cảnh tượng nào chưa từng gặp kia chứ?
Nhưng hôm nay lại bị một người Long Quốc tay không tấc sắt đuổi giết ở chính địa bàn của mình, nơi mình dày công bày trận? Làm cho ông ấy sợ mất mật.
Đúng là nhếch nhác quá đi mất!
“Nó đúng là một thằng yêu nghiệt, quái vật. Tôi cũng không ngờ rằng cái thằng Lâm Ẩn này lại mạnh như thế”, Tiêu Trang lau mồ hôi trêи trán, anh ta chậm rãi nói: “Vốn cứ nghĩ rằng nó chỉ là thằng con rể vô dụng, biết được chút võ vẽ rồi bám theo Chris mà thôi, nào ngờ nó lại là cao thủ vượt xa thế gian”.
“May mà tôi đã có chuẩn bị từ trước, lần này chắc Lâm Ẩn cũng không chịu nổi mưa tên bão đạn trong phòng đấu đâu, ít nhất thì cậu ta cũng phải hoảng hốt bỏ chạy. Nếu như chúng ta may mắn, có thể đội ngũ lính đánh thuê đã giết cậu ta rồi”, Maugdi nói với Tiêu Trang.
“Nhờ có mưu hay chước giỏi của tổng giám đốc Maugdi cả đấy”, Tiêu Trang cất tiếng nịnh nọt, ánh mắt anh ta trở nên lạnh lùng: “Cái tên Lâm Ẩn ấy tự nhận rằng mình vô địch thiên hạ, lần này cậu ta đã làm lộ thực lực của mình rồi, cho dù đám lính đánh thuê không giết nổi cậu ta, để cậu ta chạy thoát thì sau này chúng ta cũng có thể lên kế hoạch chu toàn, tìm cách khử cậu ta đi”.
“Nói đúng lắm, cho dù có nói thế nào thì lần này chúng ta cũng đã thắng rồi. Ít nhất cũng biết được không thể lấy cứng đối cứng với Lâm Ẩn”, Maugdi cười lạnh.
“Chỉ cần lên kế hoạch nhắm đến cậu ta, ở Cảng Thành, chúng ta có thể khiến cậu ta muốn sống không được, muốn chết không xong!”.
Tiêu Trang phì cười, đột nhiên gương mặt anh ta lộ ra vẻ ngạc nhiên, rồi chợt ngẩng đầu nhìn lên: “Hả? Sao trong thang máy lại có ánh sáng?”.
Maugdi bật cười rồi đáp: “Cậu Tiêu, cậu cứ yên tâm đi, không cần phải nghi thần nghi quỷ đâu, chúng ta đang ở thang máy an toàn được chế tạo bằng kim loại nặng, cho dù có động đất cấp tám vẫn giữ được tính ổn định, an toàn đi xuống. Hơn nữa thang máy đóng kín, bên ngoài được lắp thêm một lớp kim loại đặc biệt, đến sức công phá của bom C4 cũng không ảnh hưởng đến chúng ta được”.
Bốp!
Đột nhiên trần kim loại lại nổ tung lúc thang máy đang đi xuống, một người mặc áo đen đứng bên trêи, nhìn hai người bọn bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Á! Lâm Ẩn!”.
“Cậu, sao cậu lại đuổi theo đến nơi này? Sao có thể làm được!”.
Maugdi và Tiêu Trang thét lên thê thảm như theo bị chọc tiết cùng một lúc, gương mặt bọn họ cắt không còn chút máu, giống hệt như nhìn thấy thần chết cướp hồn đoạt mệnh đang đứng trước mặt mình vậy.
Đúng thế, vào lúc này, đối với bọn họ, gương mặt của Lâm Ẩn y hệt như thần chết!