Mục lục
Chàng rể cực phẩm – Lâm Ẩn (Full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 854: Kiếm khí tung hoành

Khi giọng nói này vang lên, người nhà họ Từ đều thấy chấn động.

Mọi người vốn đang uống rất vui vẻ, nhưng đầu của ông năm đột nhiên rơi xuống, không ít phụ nữ trong nhà đều sợ giật cả mình, hoảng hồn la lên.

Người nhà họ Từ quay đầu nhìn về nơi có tiếng nói vang lên, lập tức nhìn thấy một bóng người đứng dưới bóng mờ ngoài cửa, nhưng trời quá tối, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ mà thôi.

“Cậu là ai? Nhà họ Từ của tôi là nơi cậu có thể xông vào sao?”.

Một người thuộc đời thứ ba của nhà họ Từ quát to về phía bóng người.

“Là cậu giết chú năm đúng không?”.

Từ Trường Phong cũng đứng dậy, lạnh lùng nói.

Dù sao ông ta cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, đối mặt với chuyện thế này vẫn có thể bình tĩnh được.

“Ha!”.

Người trong bóng đêm cười khinh thường, chậm rãi bước ra ngoài, nhìn Từ Trường Phong lạnh lùng nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì nơi này là của tôi mà, ở trong nhà riêng của tôi, giết các người thì thế nào?”.

“Lâm Ẩn!”.

Từ Trường Phong giật mình kêu lên, ông ta không ngờ khi nãy Từ Thanh Tùng mới nói hình như Lâm Ẩn xuất hiện ở thành phố Thanh Vân mà bây giờ anh đã đến đây rồi.

“Cậu ta là Lâm Ẩn!”.

Tuy trong lòng người nhà họ Từ hận Lâm Ẩn đến thấu xương, nhưng gặp mặt chưa chắc có thể nhận ra, chỉ Từ Trường Phong từng gặp Lâm Ẩn mới có thể lập tức nhận ra anh thôi.

Lúc này người nhà họ Từ bắt đầu hoảng hốt, Lâm Ẩn là người chỉ dựa vào thực lực của bản thân đã đánh đổ nhà họ Từ của bọn họ, hơn nữa hai ngày trước bọn họ còn mới hại chết cấp dưới quan trọng của Lâm Ẩn là Vu Tắc Thành, bây giờ sao có thể không hoảng hốt cho được!

Những người quen Lâm Ẩn là Từ Thanh Tùng và Từ Đàn Chu cũng sợ tới mức bắt đầu run rẩy, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ trêи trán, đừng thấy lúc không có Lâm Ẩn, Từ Đàn Chu còn kêu gào muốn giết anh, nhưng lúc gặp anh rồi thì ngay cả đánh rắm cũng không dám.

“Hoảng hốt cái gì!”.

Từ Trường Phong hét to một tiếng, nhìn Lâm Ẩn nói: “Lâm Ẩn, thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào, thủ đô bây giờ không phải là thủ đô trước kia rồi, không phải nơi cậu có thể ra oai nữa đâu!”.

“Ha?”.

Lâm Ẩn cười lạnh nói: “Tôi thật muốn biết ông có lòng tin gì mà dám nói thế với tôi? Chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy người Phù Tang kia sang?”.

Từ lúc vào cửa Lâm Ẩn đã cảm nhận được có hai người Phù Tang thực lực bảng Thiên trốn trong nhà tổ nhà họ Từ, chẳng lẽ đây là át chủ bài của Từ Trường Phong?

“Sao cậu biết được!”.

Sắc mặt Từ Trường Phong thay đổi, chuyện trong nhà tổ có giấu hai cao thủ đạo Thiên Cơ chỉ có một mình ông ta biết, không ngờ lại bị Lâm Ẩn nói thẳng ra.

Nếu Lâm Ẩn biết có cao thủ trốn ở đây còn dám tới, chẳng lẽ anh tin mình có thể đấu lại hai cao thủ kia sao?

“Tôi đến đây chỉ muốn hỏi, là ai giết Vu Tắc Thành?”, Lâm Ẩn nhìn thoáng qua mấy người nhà họ Từ, lạnh lùng nói.

Từ Trường Phong cố lấy can đảm, nhìn Lâm Ẩn quát to: “Lâm Ẩn, tôi khuyên cậu đừng ảo tưởng nữa, sau lưng nhà họ Từ của tôi chính là đạo Thiên Cơ, Đạo chủ đạo Thiên Cơ – đại sư Satokawa cũng ở thủ đô, nếu cậu dám động vào chúng tôi, chắc chắn đại sư Satokawa sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”.

“Satokawa là cái thá gì chứ?”, Lâm Ẩn khinh thường nói.

“Láo xược!”.

Lâm Ẩn vừa nói xong, hai người đàn ông trung niên mặc đồ võ sĩ Phù Tang cầm đao võ sĩ đã chạy xuống từ trêи nóc nhà, nhìn chằm chằm Lâm Ẩn lạnh lùng nói.

“Người sỉ nhục Đạo chủ đều phải chết!”.

“Leng keng!”.

Hai cao thủ đạo Thiên Cơ cùng rút đao ra, nhanh chóng chém về phía Lâm Ẩn.

Tuy hai người chỉ mới bước vào bảng Thiên, nhưng động tác lại đồng loạt đến lạ thường, giống như động tác của một người làm ra vậy, hai ánh đao như ánh sáng bạc chém ra, giống hệt như cầu vồng, để lại một vùng sáng trắng như tuyết trong mắt người nhà họ Từ.

Mấy người nhà họ Từ đứng khá gần có cảm giác như một cơn gió lạnh mãnh liệt thổi đến, khiến mặt bọn họ đau đớn.

“Trứng mà đòi chọi đá à!”.

Lâm Ẩn giẫm nhẹ một cái, lập tức đi đến trước lưỡi đao, duỗi tay búng nhẹ một cái lên nó, hai lưỡi đao như gặp phải một đòn nặng nề, trong nháy mắt đã vỡ thành bột phấn, bay mất trong đất trời.

“Sao có thể!”.

Hai cao thủ của đạo Thiên Cơ đều thấy giật mình, hai người là anh em song sinh, ăn ngủ đều cùng nhau, tâm đầu ý hợp, hai người mà hợp tác thì dù là cao thủ đứng đầu bảng Thiên, bọn họ cũng có thể đánh một trận.

Vốn tưởng rằng Lâm Ẩn còn trẻ tuổi, danh tiếng chỉ là giới lánh đời Long Quốc làm quá lên thôi, không ngờ thực lực của Lâm Ẩn còn mạnh hơn trong lời đồn nữa.

Hai người liếc nhìn nhau, liên tục thay đổi vị trí, trong sân xuất hiện vô số tàn ảnh.

Người nhà họ Từ đều trợn mắt há mồm, bọn họ hoàn toàn không thể phân biệt được đâu là tàn ảnh đâu là người thật, nhìn lâu còn thấy hoa mắt chóng mặt nữa.

“Thấp kém!”.

Lâm Ẩn lắc đầu, tuỳ ý vẫy tay một cái, hai luồng khí mạnh được bắn nhanh ra, trực tiếp đánh hai bóng người bay ra ngoài, đánh vỡ một mặt tường vây của nhà tổ nhà họ Từ.

Tàn ảnh đầy sân cũng biến mất, chỉ còn lại hai thi thể nằm trong đá vụn ở chỗ tường vây.

“Hai ngài ấy bị đánh bại rồi!”.

Sắc mặt Từ Trường Phong tái mét, ông ta từng chính mắt nhìn thấy hai ngài ấy tranh chấp với nhà Thượng Quan lúc phân chia lợi ích, một vị trưởng lão của nhà Thượng Quan cũng không phải đối thủ của bọn họ, bây giờ lại có thể bị Lâm Ẩn đánh bại một cách thoải mái như thế.

Lâm Ẩn mạnh đến mức nào chứ?

“Nói đi, người nào ra tay với cấp dưới của tôi?”, Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi: “Nói ra, tôi sẽ cho các người chết thoải mái một chút!”.

“Lâm Ẩn, nếu tôi nói ra, cậu có thể cho nhà họ Từ một con đường sống không?”, Từ Trường Phong mất hồn mất vía hỏi.

“Không thể!”.

Lâm Ẩn lắc đầu nói: “Trước kia tôi tốt bụng tha mạng các người, hại Vu Tắc Thành chết trong tay các người, lần này ông nói xem tôi sẽ làm thế nào?”.

Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Từ Trường Phong.

Từ Trường Phong mất hồn mất vía, thở dài một tiếng: “Tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh của đạo Thiên Cơ thôi, giúp họ giành lấy tài sản cậu để lại ở thế tục, tôi chỉ biết có nhà Thượng Quan và nhà Mộ Dung của giới lánh đời tham gia, những chuyện khác tôi không biết được nhiều lắm”.

“Lâm Ẩn, những người không làm theo lời hứa của nhà họ Từ chúng tôi đều ở đây, những người khác đều không trở về thủ đô, hy vọng cậu có thể tha cho bọn họ một mạng!”.

Lâm Ẩn nhìn Từ Trường Phong, lạnh nhạt nói.

“Người không tham gia tôi sẽ tha cho bọn họ một mạng, còn các người thì lên đường đi!”.

Nói xong, một ánh kiếm màu trắng chợt loé lên, kiếm khí mạnh mẽ dâng trào từ bên trêи, Lâm Ẩn khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, kiếm khí như người cá lập tức bao vây lấy người nhà họ Từ, tiêu tán trong không trung.

Người nhà họ Từ đều cứng đờ ngay tại chỗ, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, Từ Đàn Chu trợn to mắt, cực kỳ khó tin.

“Phụt!”.

Những đường máu dần xuất hiện ở cổ hai mươi mấy người nhà họ Từ, càng lúc càng lớn, mãi đến khi đầu bọn họ rơi xuống đất, máu phun ra như suốt trào.

Lâm Ẩn xoay người, biến mất trong bóng đêm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK