Chương 954: Xuất quan
Chấn động từ cuộc chiến của hai người bọn họ rất mạnh, thậm chí còn làm ảnh hưởng đến Lâm Ẩn đang bế quan ở trong hang động.
Lâm Ẩn mở bừng mắt ra, anh nhíu mày lại.
Anh đã đột phá vào Nhân Tiên cảnh trong ngày thứ hai, nhưng quả Thông Nguyên chưa mất đi tác dụng hoàn toàn nên vẫn luôn bế quan, không hề ra ngoài tìm dị quả.
Nào ngờ vẫn bị quấy rầy.
“Hừ!”.
Lâm Ẩn thở dài một hơi, anh chậm rãi đứng dậy.
Nhân Tiên cảnh.
Là sự tiến hóa chuyển tiếp của sinh mệnh, đã không còn giống như người nữa, cơ thể tinh thần và mạch máu của anh gần như đã hóa thành nửa nguyên khí, bởi thế mới có thể không mục nát trong vòng trăm năm, ăn gió uống sương, chẳng ăn uống cũng không mất mạng.
Thậm chí cho dù một vị Nhân Tiên bị tên lửa ném ra ngoài vũ trụ cũng có thể sống trong một khoảng thời gian, chỉ có điều muốn trở về trái đất lại thì hơi khó.
Lồng ngực của Lâm Ẩn phập phồng theo hơi thở của anh, tất cả nguyên khí đất trời trong hang động đều tụ lại.
…
Bạch Vũ và Thanh Huyền đang giao đấu ở bên ngoài hang động cũng để ý thấy cảnh tượng này, hai người bọn họ đều cảm thấy giật mình.
Bây giờ đã có một khách khanh trong nhà họ Bạch chết đi, còn khách khanh của nhà họ Thanh không còn ở đây nữa.
Còn sau lưng Bạch Vũ cũng xuất hiện một vết thương dài nửa mét, sâu đến tận xương cốt, nếu như hắn ta không phản ứng kịp thời khi Thanh Huyền tung ra một chưởng thì bây giờ đã chết rồi.
Thấy nguyên khí của trời đất đều tụ lại trong hang động, hai người bọn họ lựa chọn ngừng tay.
Vào giây phút Thanh Huyền ngừng tay, Bạch Vũ tăng tốc lao về phía hang động.
Bây giờ hắn ta gần như đã là đèn cạn dầu, mặc dù trong tay vẫn còn lá bùa thế mạng nhưng chẳng có ý nghĩa gì cả, vốn dĩ chẳng có ai trong Thiên Vực có thể cứu hắn ta.
Bây giờ con đường sống duy nhất của hắn ta chính là nơi nguyên khí tụ lại, cho dù gặp cao nhân hay là dị thú mạnh mẽ vẫn còn hơn chết trong tay Thanh Huyền.
“Cậu giải quyết bọn chúng, tôi sẽ đuổi theo Bạch Vũ!”.
Thanh Huyền khẽ nhíu mày rồi lập tức đuổi theo Bạch Vũ.
Gã đã tìm hiểu vùng đất này từ sớm, vì không hề có dị thú và vật gì đặc biệt nên mới lựa chọn nơi đây làm địa điểm mai phục, không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại xuất hiện sơ hở.
Hai người bọn họ một kẻ đuổi một kẻ chạy, trong chớp mắt đã xuất hiện trước động phủ của Lâm Ẩn.
“Tiền bối cứu tôi với!”.
Bạch Vũ nhìn về phía sơn động với ánh mắt thấp thoáng hy vọng, hắn ta lớn tiếng gọi.
“Cút đi!”.
Tiếng gầm khe khẽ của Lâm Ẩn vọng lại từ bên trong, anh có thể cảm nhận được những chuyện xảy ra ở bên ngoài, anh đã chú ý đến Bạch Vũ và Thanh Huyền từ cuộc giao đấu ban nãy.
Thực lực của hai người đều mạnh mẽ, Bạch Vũ dốc hết sức lực cũng chỉ kém hơn sức của anh trước khi đột phá một bậc, còn Thanh Huyền vẫn chưa dùng hết sức mình.
Trừ phi anh có thể giết chết hết tất cả những người thâm nhập vào hang động này, chứ bằng không sau khi ra khỏi hang động, anh chỉ còn con đường chết mà thôi.
Mặc dù Hiên Viên Vô Địch nói sẽ bảo vệ anh, nhưng nếu như đã chết một tiên thiên đạo thể mà còn có một thánh tử nhà họ Bạch chết đi tiếp, anh sợ rằng Hiên Viên Vô Địch không bảo vệ nổi mình.
“Tiền bối, chắc hẳn anh cũng là người vào đây trong lần này, nhà họ Thanh rắp tâm lật đổ bốn hoàng tộc và tám vương tộc, chỉ cần anh có thể bảo vệ tôi ra khỏi nơi này, tôi dám đảm bảo với anh rằng anh có thể nhận được nhiều thứ trong Thiên Vực hơn nữa”.
Bạch Vũ thấy Thanh Huyền sắp đến gần mình, hắn ta cắn răng muốn xông vào trong hang núi.
“Ầm!”.
Bạch Vũ vừa mới đến gần hang múi đã bị chân nguyên mạnh mẽ đánh bật trở ra.
Vốn dĩ Bạch Vũ đã bị thương nặng nề, bây giờ còn trúng thêm một chưởng của Lâm Ẩn, hắn ta phun ra máu tươi, liên tục lùi về sau mười mấy bước mới có thể đứng vững lại được, gương mặt trở nên ủ rũ.
Thanh Huyền chống kiếm mà đứng giữa không trung cách hang núi năm mươi bước, nhìn về phía hang núi rồi nói hờ hững: “Ra đây đi, thực lực của cậu đáng sợ như thế, cần gì phải giấu đầu lòi đuôi”.
Ngoại trừ Bạch Trú, gã không định để cho người nào sống sót trong chuyến đi lần này, hơn nữa gã tin tưởng vào chính mình, cho dù có ai trong thế hệ con cháu của các gia tộc bước lên cảnh giới Nhân Thiên, gã cũng chẳng hề e sợ.
“Nếu như anh muốn chết, thế thì tôi sẽ cho anh thỏa mãn!”.
Một bóng người vút ra khỏi cửa hang, đó chính là Lâm Ẩn vừa mới đột phá.
Vốn dĩ anh không định ra tay, nhưng không ngờ lại nghe thấy bí mật như thế từ miệng Bạch Vũ, so với nhà họ Bạch, nhà họ Thanh mới là kẻ thù thật sự của anh, bây giờ anh quyết định phải đứng ra bảo vệ Bạch Vũ.
Đối với anh, việc các gia tộc lớn trong bí cảnh Côn Luân nhắm vào nhà họ Thanh là một tin tức khá hay ho.
Bạch Vũ và Thanh Huyền đều sững sờ khi nhìn thấy Lâm Ẩn, vốn dĩ cứ nghĩ là người quen trong các gia tộc lớn, nào ngờ lại là một gương mặt xa lạ.
“Cậu là ai?”.
Thanh Huyền nhíu mày lại, cậu ta khiến cho gã có cảm thấy quen thuộc một cách lạ lùng.
“Lâm Ẩn!”.
Lâm Ẩn đứng ngoài cửa hang, anh nói hờ hững.
“Cái gì?”.
Bạch Vũ thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên, hắn ta không ngờ người bên trong hang núi lại chính là Lâm Ẩn gây xôn xao khắp nơi trước kia vào Thiên Vực.
“Thảo nào!”.
Thanh Huyền khẽ gật đầu: “Khéo thế chứ, ở bên ngoài cậu không xem Thanh Huyền tôi ra gì, phế đi đàn em của tôi, vốn dĩ tôi định giết cậu trong Thiên Vực, bây giờ đúng lúc có thể giết cậu và Bạch Vũ luôn”.
“Chỉ bằng anh à?”.
Gương mặt của Lâm Ẩn lạnh lùng.
“Đã lâu rồi không có ai ăn nói như vậy với tôi đấy!”, gương mặt Thanh Huyền toát ra vẻ tức giận, đây là lần đầu tiên có người dám nói gã như thế kể từ lúc sinh ra đời.
“Hôm nay cậu phải chết cho bằng được!”.
“Lắm lời thật!”.
Lâm Ẩn thả lỏng cơ thể.
Tiếng kêu inh tai vang vọng từ trong cơ thể anh, lục phủ ngũ tạng bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng, làn da trong suốt hệt như một viên ngọc trắng, cả người trông rất giống với ánh trăng lưu ly.
Còn chân khí cuộn trào mãnh liệt toát ra khỏi cơ thể, xua đi tất cả sương mù xám trong phạm vi mười mấy trượng, thần niệm lồng lộng thoát ra khỏi cơ thể, đột ngột lao về phía Thanh Huyền.
“Ầm!”.
Thanh Huyền hừ lạnh, thần niệm thoát ra khỏi cơ thể gã rồi va chạm với thần niệm của Lâm Ẩn, cơn chấn động vô hình khiến cho cây cối xung quanh hang núi ngã rạp, những tảng đá lớn bay tán loạn.
Vốn dĩ Bạch Vũ đã bị thương nặng nề, vào lúc hai thần niệm va chạm vào nhau, hắn ta phun ra một bụm máu tươi rồi lùi phắt về sau.
“Mạnh quá!”.
Gương mặt Bạch Vũ trở nên phức tạp, vốn dĩ Thanh Huyền không hề sử dụng thực lực của Nhân Tiên cảnh khi giao đấu với hắn ta, mà người ngoài cũng chẳng biết rằng Thanh Huyền đã đột phá Nhân Tiên.
Điều khiến cho hắn ta bất ngờ hơn là Lâm Ẩn, người được gia tộc Hiên Viên tìm về lại lên đến Nhân Tiên cảnh.
“Thảo nào cậu lại ngang ngược như thế, hóa ra đã lên đến Nhân Tiên cảnh!”.
Vẻ ngạc nhiên thoáng hiện lên trêи gương mặt Thanh Huyền, gã nhấc kiếm dài chém về phía Lâm Ẩn, ánh kiếm xanh thành hình trong nháy mắt rồi đột ngột lao về phía Lâm Ẩn.
“Hôm nay tôi phải cho anh biết, Nhân Tiên cũng chia ra làm năm bảy loại đấy!”.
“Phá!”.
Lâm Ẩn chỉ tay thành kiếm, anh vẽ lên trêи.
Trong chớp mắt, chân nguyên hùng mạnh không bến bờ cuộn trào từ trong cơ thể anh, vô số tia sáng trắng soi rọi khắp cả hang động, một ánh kiếm đột ngột chém vào người Thanh Huyền.
“Ầm!”.
Vào lúc hai ánh kiếm va chạm vào nhau, kiếm khí nổ tung khắp bốn phía, hang núi trở nên nhếch nhác vô cùng, đến ngọn núi nhỏ xung quanh cũng kiếm khí tỏa ra khắp bốn phía của hai người họ chém đứt một phần.
“Lâm Ẩn, cậu đừng hòng sỉ nhục tôi!”.