Chương 812: Đánh chó còn phải ngó mặt chủ
Cùng lúc đó.
Biệt thự Lâm Hồ của nhà họ Long.
Long Hiên là cậu cả của nhà họ Long, đang ngồi trêи ban công tầng hai, một tay cầm ly đế cao, một tay đặt trêи ban công, ánh mắt trông ngóng nhìn chằm chằm đường mòn bên ngoài biệt thự.
Gã ta đã định buổi tối hôm nay sẽ bắt con gái nhà họ Thư tới làm ấm giường, nhưng không biết sao đã hơn mười giờ rồi, mà Mặt Sẹo còn chưa đưa người tới đây.
“Chẳng lẽ Mặt Sẹo thất thủ rồi?”.
Long Hiên uống một ngụm rượu vang đỏ, lẩm bẩm:
“Không thể nào, Mặt Sẹo nói thế nào cũng là cao thủ bảng Nhân, đối phó với một cô gái, còn không phải dễ như trở bàn tay sao”.
Mặt Sẹo chính là đàn em đắc lực dưới trướng của gã ta, rất nhiều những chuyện người khác không phát hiện ra đều dao Mặt Sẹo làm. Lần nào gã cũng xử lý vô cùng sạch sẽ, không thể thất bại với một cô gái được.
Trước khi Mặt Sẹo đến cậy nhờ gã ta, gã là một người rất tàn nhẫn, giết người thừa kế và vệ sĩ của mấy gia tộc nhỏ, trong đó không thiếu cao thủ bảng Nhân, sau đó chạy trốn tới Điền Nam thì được gã ta thu phục.
Mấy năm nay nhận được tài nguyên của nhà họ Long, thực lực của gã càng ngày càng tiến bộ.
Ở trong cảm nhận của Long Hiên, Mặt Sẹo là một người cực kỳ đáng tin cậy, rất ít khi giống như hôm nay, phải để gã ta mở miệng hỏi.
“Chẳng lẽ lão già khốn nạn nhà họ Thư đã đưa đồ lẳng lơ kia đi?”.
Trong lòng thoáng hiện lên một tia lo âu, Long Hiên cau mày, gọi cho Mặt Sẹo.
“Tút tút tút…”.
Điện thoại không ai nghe máy.
Trêи mặt Long Hiên thoáng qua tia nghi ngờ, la lớn: “Người đâu!”.
Nghe thấy tiếng gọi của Long Hiên, một ông già mặc quần áo luyện công màu đen từ dưới lầu đi lên, khom người hỏi: “Cậu chủ, cậu có gì căn dặn?”.
“Ông Mạc, ông đi điều tra xem vì sao Mặt Sẹo còn chưa trở về, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ!”, Long Hiên cau mày nói.
“Cậu chủ, cậu nghĩ nhiều rồi!”.
Ông Mạc không hề để ý nói:
“Ở Điền Nam, chỉ cần Mặt Sẹo báo tên nhà họ Long chúng ta, còn ai dám ra tay với gã chứ!”.
“Cũng phải!”.
Long Hiên nghĩ vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nói: “Cũng không thể chủ quan được, vẫn phải nhờ ông Mạc đi điều tra giúp tôi rồi”.
“Vâng!”.
Tuy rằng Mạc không muốn đi, nhưng vẫn dẫn theo mấy vệ sĩ, chạy tới khách sạn đoàn người Lâm Ẩn vừa ở.
Khi ông Mạc dẫn theo hai vệ sĩ đi vào khách sạn, Lâm Ẩn và người nhà họ Thư đều đã rời đi. Thi thể của đám người Mặt Sẹo đã được dọn vào trong phòng, không hề bị hủy thi thể, xóa dấu vết.
Ở Điền Nam, lấy thực lực của nhà họ Long, tìm được hung thủ giết người là chuyện dễ như trở bàn tay. Hơn nữa Mặt Sẹo vốn muốn tới đây bắt Thư Duyệt, gã chết thì nhà họ Thư khó lòng chối bỏ trách nhiệm được.
“Ai làm!”.
Ông Mạc sắc mặt thâm trầm như nước, nhìn chằm chằm giám đốc khách sạn, lớn tiếng hỏi.
“Ông Mạc, chuyện này… Chúng tôi cũng không biết!”.
Giám đốc nhỏ giọng nói, ông Mạc không phải là người mà một giám đốc khách sạn như ông ta có thể trêu chọc nổi. Hơn nữa, vừa rồi camera theo dõi của khách sạn tự dưng bị hỏng, khách trong phòng cũng tự nhiên biến mất, nói không chừng chính là người ở trong phòng đó giết người.
Chỉ là đối mặt với người nhà họ Long, ông ta không dám nói.
“Điều tra cho tôi, tôi cũng muốn xem kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám đối đầu với nhà họ Long chúng tôi!”.
Rống giận xong, ông Mạc lấy di động ra, gọi điện thoại cho Long Hiên.
“Cậu chủ, Mặt Sẹo chết rồi!”.
“Cạch!”.
Ông Mạc nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn, biết là cậu chủ tức giận, vội vàng nói: “Cậu chủ, cậu yên tâm, tôi đang điều tra hung thủ!”.
“Không cần điều tra nữa, ông trực tiếp dẫn người tới nhà họ Thư đi, bảo bọn họ giao hung thủ ra đây! Nhân tiện đưa mỹ nhân nhà họ Thư kia về đây cho tôi!”.
Trong điện thoại truyền đến giọng âm trầm của Long Hiên, ông Mạc nghe mà da đầu hơi tê dại.
Lão biết rõ sự biến thái của cậu chủ, lần này con gái nhà họ Thư chắc chắn chạy trời không khỏi nắng rồi.
“Ông Mạc, ông phải nhớ, tuy rằng Mặt Sẹo chỉ là một con chó tôi nuôi, nhưng chó nhà tôi chỉ có tôi có thể bắt nạt, ai giết chó của tôi, tôi sẽ giết cả nhà hắn, biết chưa?”.
“Cậu chủ, tôi hiểu rồi!”.
…
“Tôi đã giải quyết phiền toái rồi, cô cũng đã về đến nhà, cô còn đi theo tôi làm gì?”.
Lâm Ẩn cau mày nhìn Thư Duyệt đi theo phía sau anh như một cái đuôi.
“Người ta sợ mà”.
Thư Duyệt trừng mắt nhìn quản gia muốn mở miệng, quay đầu lại nũng nịu nói.
Đôi mắt nhỏ tựa như chứa đựng gì đó, có thể quyến rũ trái tim của bất cứ người đàn ông nào.
“Lâm Ẩn, anh cho em đi theo anh nhé!”.
Đối mặt với Thư Duyệt quyến rũ nũng nịu, Lâm Ẩn nhíu mày, thấp giọng nói: “Cô Thư, tôi đã kết hôn rồi, mong cô đừng có quấn lấy tôi nữa!”.
“Không sao cả, em không để bụng, cùng lắm thì em làm vợ bé!”, Thư Duyệt cười nói.
Quản gia là người luyện võ đã đi theo Thư Lãng từ bé, cũng là cao thủ bảng Nhân, nhìn thấy Thư Duyệt làm nũng trước mặt Lâm Ẩn, thì sợ tới mức xoa xoa giọt mồ hôi không tồn tại trêи đầu.
Người đàn ông này không phải là người dễ nói chuyện. Trận chiến ở Ký Châu, anh đã phế bỏ không ít người thừa kế của các gia tộc lớn, những gia tộc đó nhà họ Thư đều không thể chọc vào.
Chỉ là ông chủ đã ra lệnh mặc kệ cô cả, ông ta cũng không dám ngăn cảm. Tuy rằng nhan sắc của cô cả không tồi, nhưng có thể gữ được loại người tài năng ngút trời như Lâm Ẩn này sao?
“Cô Thư, tôi nhắc lại lần nữa, tôi không thích cô đi theo tôi!”.
Lâm Ẩn híp mắt lại, lạnh nhạt nói.
Thư Duyệt bị ánh mắt của Lâm Ẩn dọa sợ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.
Lâm Ẩn thấy vậy cũng không để ý tới, đi thẳng về nơi ở.
Chờ Lâm Ẩn đã đi xa, quản gia mới thở dài nói: “Cô chủ, cô vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi. Cậu Ẩn là rồng thần trêи chín tầng mây, cô và cậu ấy không phải người cùng một thế giới”.
Ông ta nói chuyện không làm phật ý Thư Duyêt, bởi cô ta thật sự có thể coi là quốc sắc thiên hương, nhưng mà người luyện võ có thể tu luyện đến cảnh giới bảng Thiên là người có tâm chí kiên định, sao có thể bị sắc đẹp dao động.
“Hừ!”.
“Tôi không tin tôi lại không có sức quyến rũ như vậy!”.
Thư Duyệt hừ lạnh một tiếng, đi tới nhà chính, định tìm bố mình để hỏi thăm chút chuyện về Lâm Ẩn.
Từ thái độ của bố, cô ta có thể nhìn ra, Lâm Ẩn có thân phận không hề tầm thường, nhưng cô ta vẫn luôn tập trung học tập, nên không chú ý tới chuyện trong giới lánh đời, thật sự chưa từng nghe nói đến cái tên Lâm Ẩn này.
Ngay khi Thư Duyệt vừa mới tới nhà chính, lại nghe thấy bố cô ta tức giận quát lớn:
“Giặc cướp phương nào, lại dám xông vào nhà họ Thư, đánh bị thương người nhà họ Thư, không xem nhà họ Thư ra gì sao?”.
“Ha ha, nhà họ Thư là cái thá gì?”.
“Dám giết người nhà họ Long chúng tôi, nhà họ Thư các người muốn chết sao?”.
Ông Mạc dẫn theo hơn mười người xông vào biệt thự nhà họ Thư, tay còn xách hai vệ sĩ đã tắc thở.
Sau khi nhìn thấy Thư Lãng, lão vứt hai thi thể xuống mặt đất, lạnh nhạt nói: “Chủ nhà họ Thư, người nhà ông giết vệ sĩ của nhà họ Long chúng tôi, chẳng lẽ không nên có lời giải thích sao?”.
Thư Lãng có nén lửa giận trong lòng, nhìn ông Mạc, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ông Mạc không biết vì sao vệ sĩ của nhà họ Long các người chết hay sao?”.
“Ha ha!”.
Ông Mạc thoải mái cười ha hả, thản nhiên nói: “Cho dù vệ sĩ của nhà họ Long tôi ra tay với con gái của ông trước thì thế nào? Chó của nhà họ Long còn quý giá hơn người nhà họ Thư”.
“Ông giết chó nhà tôi, tôi sẽ giết cả nhà ông!”.