Chương 1014: Kho thuốc của bốn gia tộc
Lâm Ẩn và Thi Anh Hào đứng trên đình núi tuyết
trò chuyện với nhau một lúc, anh lột hết tất cả mọi
thứ trên người Thi Anh Hào, sau đó mới dẫn Thi Anh
Hào đang chán nản trờ về đất tổ nhà họ Chung.
Lúc này ở đây có rất nhiều người, ngoài những
người đã có mặt từ trước còn có rất nhiều người nghe
tin chạy đến, dù sao khi nãy Lâm Ấn dùng một kiếm
phá núi tạo ra tiếng động quá lớn, khiến những gia
tộc ở Côn Luân đều hơi lo lắng.
Sau khi vào đất tổ nhà họ Chung, bọn họ càng
hoảng hốt hơn.
Cụ ông nhà họ Tiêu vênh váo ta đây vừa mới trờ
về chỉ còn lại nửa cái xác, còn có người nhìn thấy cái
đầu chết không nhắm mắt của cụ ông nhà họ Chung
ð xa xa.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cụ Tiêu và hai Nhân Tiên từ bí cảnh ra đều chết
hết rồi!”
“Cụ Kỳ, chủ nhà họ Tiêu, cụ Chung cũng chết hết
là sao vậy?”
Những người không hiều rõ đã xảy ra chuyện gì
hơi không chấp nhận được sự thật diễn ra trước mắt,
những nhân vật cao lớn trong mắt bọn họ mà bây giờ
ngay cả một thi thề đầy đủ cũng không có.
Bọn họ vội vàng hỏi thăm nhau mới xem như hiểu
rõ chân tướng của chuyện này.
Lâm Ẩn một kiếm phá núi, chém chết rất nhiều
cao thủ.
Nhìn thấy Lâm Ấn nhày xuống từ trên bạch hạc,
những người ở đây đều tỏ vẻ cung kính.
Dù những người có trường bối bị Lâm Ấn chém
chết bằng một kiếm cũng không dám tỏ vẻ căm hận
chút nào, sợ mình cũng bị Lâm Ấn giết chết luôn.
Cụ ông nhà họ Cồ thấy Lâm Ẩn trở về thì vội tiến
lên nghênh đón.
Bây giờ ngoài Lâm Ẩn ra, cụ là người mạnh nhất
trong những người này, muốn dò xét xem Lâm Ấn có
thái độ gì với mấy gia tộc bọn họ thì chỉ có cụ ra mặt
là thích hợp nhất.
“Lâm tiên sư, không biết cậu định xử lý những gia
tộc trong Côn Luân chúng tôi thế nào?”
Cụ ông nhà họ Cổ hơi lo lắng, cúi người hỏi.
Những kẻ tập võ may mắn còn sống sót của các
gia tộc khác cũng cung kính quỳ gối dưới đất, ngoài
sợ hãi còn chứa đựng sự tôn trọng vô cùng, một cao
thủ có thể dễ dàng chém chết Nhân Tiên, sao có thề
bất kính được.
Ở trong lòng bọn họ, sức mạnh của Lâm Ấn thật
sự không khác gì thần tiên trong truyền thuyết cả.
“Cụ Cồ cảm thấy nên xử lý thế nào thì ồn?”
Lâm Ấn hỏi cụ Cổ, nhà họ Cồ không ra tay với
anh, hơn nữa bây giờ anh đã thề hiện thực lực của
mình, nhà họ Cổ càng không dám đối đầu với anh.
“Lâm tiên sư, mấy nhà chúng tôi sẵn lòng dâng
cho cậu hai phần ba dược liệu và dị quả trong gia tộc,
coi như nhận lỗi vì chuyện lúc trước”.
Cụ Cổ vừa nói vừa cảm thấy đau lòng.
Cụ biết lúc trước Lâm Ấn đòi lấy đi rất nhiều linh
dược dị quả của nhà họ Tiêu, biết anh cần linh dược
dị quả, cho nên mới muốn dâng thuốc lên, muốn
giành lấy cơ hội được sống cho những gia tộc khác.
Thật ra bây giờ ba gia tộc cũng chỉ còn tồn tại
trên danh nghĩa thôi, trong gia tộc giờ chỉ có ba bốn
Thần cảnh không được coi trọng toạ trấn, nếu Lâm
Ấn còn không hài lòng thì cụ cũng hết cách.
“Được, nhà họ Cổ của ông và mấy gia tộc nhỏ
khác không ra tay với tôi thì thôi, còn các gia tộc
khác phải dâng lên tất cả linh dược dị quả hơn nghìn
năm, nếu dám giấu diếm sẽ không bỏ qua”.
Lâm Ấn gật đầu, bây giờ các gia tộc lớn chỉ còn lại
hai ba con mèo nhỏ, anh hoàn toàn không xem trọng,
tha cho bọn họ một mạng cũng chẳng sao.
Lâm Ẩn im lặng một lát rồi nói tiếp: “Sau hôm nay,
Côn Luân đóng lại một năm, trong vòng một năm, đệ
từ của các gia tộc lớn không được phép rời núi, cụ
Cổ, chuyện này sẽ giao cho ông giám sát”.
Vì động phủ Thiên Tiên sắp mờ, chắc chắn trong
bí cảnh Côn Luân sẽ có người ra ngoài, nếu người
bên này xuống núi gặp người trong bí cảnh Côn Luân,
thân phận của anh khó tránh khỏi sẽ bị bại lộ, anh thì
không sợ, chỉ lo lắng cho nhà họ Lâm và người nhà
của anh sẽ bị trả thù thôi.
“Chuyện này cứ giao cho tôi đi”.
Cụ Cồ gật đầu, tuy không biết vì sao Lâm Ấn
muốn Côn Luân đóng núi lại, nhưng nếu anh đã nói
thì cụ phải làm được.
Tiếp theo dưới sự dẫn dắt của Chung Ly Hiên,
Lâm Ẩn cùng ông ấy đi tới một lầu các được che giấu
sâu trong rất nhiều phòng ốc, lúc này trong lầu các
đã không còn ai bào vệ nữa.
“Đây là Tàng Bảo các của nhà họ Chung tôi”,
Chung Ly Hiên nhìn lầu các trước mặt, thờ dài một
tiếng, biết bao nhiêu năm nay, ông ấy chưa từng có
cơ hộ đến gần Tàng Bảo các một bước, lần đầu tiên
đến lại là dẫn người ngoài tới vơ vét.
“Trong đây đều là báu vật quý giá tiền bối nhà họ
Chung tôi sưu tập mấy trăm năm qua, cụ thề là gì thì
tôi cũng không rõ”.
“Nhưng truyền thuyết nói là chỉ có thuốc quý và
những báu vật hiếm có trên trăm năm mới có tư cách
đưa vào trong Tàng Bảo các, mấy năm nay người
quản lý Tàng Bảo các vẫn luôn là nhánh của gia chủ,
nhánh của chúng tôi cũng chỉ mới quản lý ruộng
thuốc gần đây, chắc hẳn trong đó sẽ có thứ cậu Lâm
cần”
Lâm Ấn gật đầu, thuận tay giơ lên phá vỡ trận
pháp, sải bước đi vào Tàng Bảo các của nhà họ
Chung.
“Chín cây cỏ Thanh Phượng bốn trăm năm tuổi là
dược liệu đặt nền tảng tốt nhất”.
“Ba củ nhân sâm nghìn năm, hai chu quả nghìn
năm”.
Theo từng dược liệu dị quả được Lâm Ẩn liệt kê
ra, nụ cười trên mặt anh cũng ngày càng tươi rói,
trong một nhà họ Chung thôi đã có nhiều báu vật
xuất chúng như thế rồi, những thứ nhà họ Tiêu dâng
cho anh lần trước còn không bằng một nửa trong
Tàng Bảo các của nhà họ Chu nữa, chắc chắn nhà họ
Tiêu có giấu lại.
Nhưng Lâm Ấn cũng không lấy hết đồ trong Tàng
Bảo các, chỉ lấy một nửa dược liệu dị quả và chọn lựa
một ít bản sao chép của bí tịch mà thôi.
Những thứ khác đều đề lại cho Chung Ly Hiên,
bây giờ Chung Ly Hiên mới quản lý nhà họ Chung,
vẫn cần một vài thứ tăng cường thực lực của nhánh
bọn họ.
Rất nhiều thứ mang đi anh cũng không sử dụng
được, nhưng lại rất có lợi với nhà họ Lâm.
Lâm Ản ở lại Côn Luân hai ngày, nhà họ Kỷ cũng
đã đưa những thứ anh cần đến, thậm chí còn đưa tới
một quả Phượng Huyết rất có lợi cho việc tu luyện
của Nhân Tiên.
Lâm Ấn cũng tặng cho chủ nhà họ Kỳ một quả
Xích Huyết, đề tình trạng thương tích của ông ấy
hoàn toàn hồi phục, tiếp tục quản lý nhà họ Kỷ.
Nhà họ Tiêu cũng đưa đến cho Lâm Ẩn rất nhiều
thứ quý giá, nói là cụ Tiêu đem ra từ trong bí cảnh
Côn Luân, nhưng cụ Tiêu đã chết rồi, cũng không
biết những thứ này là lúc trước nhà họ Tiêu giấu lại
hay thật sự là cụ Tiêu mang ra từ trong bí cảnh nữa.
Chỉ là không quan trọng, cái anh cần là sau này.
nhà họ Tiêu phải nghe lời, đừng kiếm thêm phiền
phức cho anh nữa.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ đề hết lên lưng tiên
hạc, Lâm Ấn bèn dẫn mấy người Thầm Xuyến trở về
Lang Gia.
Chỉ là lúc đi chỉ có năm người, lúc về còn thêm
mẹ của Thầm Xuyến, chị em Cổ Y Nhân, Cổ Nguyên
và Kỷ Yên Nhiên.
Kỳ Yên Nhiên là Lâm Ẩn nề tình quả Phượng Huyết
mới miễn cưỡng dẫn theo, còn chị em Cổ Nguyên là
được cụ Cồ tự mình đưa tới, còn mang theo không ít
tài nguyên, hy vọng Lâm Ần có thề dạy dỗ giúp.
Dị thú bạch hạc rất lớn, mười người đứng trên
lưng cũng không chen chúc.
Tốc độ bay của một con bạch hạc nửa bước Nhân
Tiên không chậm hơn máy bay chút nào, từ Côn Luân
đến nhà họ Lâm ở Lang Gia chỉ mất chừng hai tiếng.
Khi bạch hạc đáp xuống núi Lang Gia, đất tổ nhà
họ Lâm lập tức ồn ào.
Trận pháp mở ra.
“Là ai dám xông vào nhà họ Lâm hả!”
Tiếng hét to vang lên, một bóng người từ trong
trận pháp xông về phía bạch hạc.