Chương 1041 – Ra tay
Người bên ngoài thung lũng đều nhìn về phía Môn chủ của Vô Cực Môn chỉ, lập tức nhìn thấy Thanh Long và cụ Tiền đứng ẩn mình trong đám người.
Hai người cũng không phải kẻ vô danh trong giới võ đạo, hơn nữa rất nhiều người ngoài thung lũng đều từng gặp Thanh Long và cụ Tiền, khi nãy bọn họ bị người của nhà họ Thanh thu hút sự chú ý, không chú ý đến cụ Tiền và Thanh Long, bây giờ được Khang Tường chỉ ra, bọn họ mới chú ý tới.
“Môn chủ Khang muốn làm phản tặc à, những người trong tiên cảnh hoàn toàn không xem chúng ta ra gì, Môn chủ Khang lại vui vẻ sáp đến gần làm một con chó!”, một người của giới võ đạo tức giận nói.
“Ha!”
Có người phát ra tiếng cười khinh thường: “Nếu có thể làm chó cho người trong tiên cảnh cũng đâu có gì không tốt, chỉ tiếc là chúng ta sáp đến gần người ta cũng chướng mắt”.
“Nhưng lần này Môn chủ Khang thật sự hơi quá đáng, đều là người ở thế giới thường, cần gì phải tàn sát lẫn nhau chứ!”
“Đợi Lâm Ẩn đến đây giải quyết người trong tiên cảnh rồi, tôi thật muốn biết làm sao Vô Cực Môn sống yên ở Long Quốc!”
Đa số người trong giới võ đạo đều bày tỏ sự khó chịu với Vô Cực Môn, dù sao bọn họ cũng đều là người của thế giới thường, còn người tự xưng là người trong tiên cảnh hoàn toàn không coi bọn họ ra gì. Trong mắt mấy người của bí cảnh Côn Luân này, bọn họ không khác gì lũ súc sinh, đương nhiên khiến bọn họ phải căm ghét rồi.
“Các người muốn làm gì?”, nhìn thấy Khang Tường dẫn cao thủ của nhà họ Thanh tới, Thanh Long và cụ Tiền đều biến sắc.
“Người nhà họ Lâm các người lại dám giết tôi tớ của nhà họ Thanh tôi, đáng chết!”, võ giả đỉnh cao Thần cảnh của nhà họ Thanh lạnh lùng nói.
“Một nhân vật nhỏ như thế cần gì ngài thống lĩnh phải ra tay!”
Ông ta vừa nói xong, hai Thần cảnh canh cửa đưa mắt nhìn nhau, trường đao xuất hiện trong tay, lưỡi dao đen nhánh chém về phía Thanh Long và cụ Tiền đang đứng.
“Lùi!”
Thanh Long hét lên với các võ giả xung quanh, mình cũng nhanh chóng lùi về sau, võ giả xung quanh bọn họ đều tránh sang hai bên.
Đầy tớ nhà họ Thanh ra tay hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của những người trong giới võ đạo đến hóng hớt này.
“Láo xược!”
Cụ Tiền hét to một tiếng, Xích Viêm Kính trong tay toàn lực bùng nổ mang theo hai đốm lửa khổng lồ đụng vào lực đao màu đen hai người kia chém tới.
Lực đao màu đen bị Xích Viêm Kính của cụ Tiền làm bay ngược trở về, hai đầy tớ của nhà họ Thanh không nhịn được rên lên một tiếng.
Mọi người đều biến sắc.
Bọn họ không ngờ cụ Tiền vừa mới đột phá có thể một chiêu đánh lui người trong tiên cảnh, tuy hai người này cũng chỉ là đầy tớ, nhưng vẫn là hai cao thủ Thần cảnh ra tay cùng một lúc!
“Xuýt!”
Động tĩnh bên ngoài cũng thu hút một vài người trẻ tuổi tài giỏi vừa đi vào trạch viện của nhà họ Thanh, mọi người nhìn thấy cảnh này đều hít sâu một hơi khí lạnh.
Cụ Tiền tọa trấn Trung Hải, nổi tiếng mấy chục năm ở Long Quốc, bây giờ lại tu thành Thần cảnh, nền tảng vững vàng, hơn nữa Lâm Ẩn còn không hề keo kiệt tài nguyên, thực lực của cụ ta đã có thể sánh bằng cao thủ Thần cảnh trung kỳ rồi.
Còn hai thủ vệ của nhà họ Thanh kia cũng chỉ là Thần cảnh sơ kỳ, sao có thể là đối thủ của cụ Tiền được, mới vừa giao thủ đã rơi vào thế yếu:
“Tiếp tục!”
Hai đầy tớ của nhà họ Thanh biến sắc, đương nhiên bọn họ cũng có thể nhìn ra cảnh giới của cụ Tiền chỉ tương đương với mình, đều là Thần cảnh sơ kỳ, nhưng hai người bọn họ ra tay cùng một lúc lại bị một mình cụ Tiền đánh lui, thật sự là nỗi nhục lớn với những kẻ tự xưng là người trong tiên cảnh như bọn họ.
“Vô dụng, lùi lại cho tôi!”
Thống lĩnh hộ vệ quát lạnh một tiếng, hai đầy tớ của nhà họ Thanh biến sắc, khom người lùi về sau. Tuy bọn họ đều là Thần cảnh, nhưng địa vị của bọn họ ở nhà họ Thanh hoàn toàn không thể sánh bằng thống lĩnh hộ vệ được. Hơn nữa thống lĩnh hộ vệ trước mắt là tâm phúc của cậu chủ Thanh Hàn, dù hai đầy tớ là bọn họ có bị thống lĩnh hộ vệ đánh chết, ông ta cũng sẽ không bị trừng phạt.
“Ông cũng được đấy!”
Thống lĩnh hộ vệ chậm rãi đi về phía cụ Tiền, lạnh lùng nói: “Tiếc là ông không nên ra tay với người nhà họ Thanh tôi, kẻ dám ra tay với người nhà họ Thanh đều đáng chết!”
Trường đao đột nhiên xuất hiện trong tay thống lĩnh hộ vệ, khí thế của lưỡi đao màu đen mạnh hơn hai đầy tớ nhà họ Thanh khi nãy không biết bao nhiêu lần.
Cụ Tiền biến sắc, đột nhiên tiến lên một bước, vạt áo trên người tung bay, mái tóc bạc dựng thẳng như thanh kiếm sắc bén, từng luồng hơi nóng ngập trời truyền ra từ trên người cụ ta, khiến mọi người xung quanh liên tục lùi về sau.
“Nếu ông tu luyện thêm ba mươi năm nữa chắc có thể đỡ được một đao của tôi!”
Sắc mặt thống lĩnh hộ vệ không hề thay đổi, lạnh lùng nhìn cụ Tiền.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, Xích Viêm Kính và lưỡi đao màu đen chạm vào nhau, lưỡi đao lập tức phá vỡ Xích Viêm Kính của cụ Tiền, trực tiếp chém đứt Xích Vân cuồn cuộn ra làm đôi, thậm chí lưỡi dao còn xuyên qua bả vai của cụ Tiền.
“Á!”
Cụ Tiền đau đớn kêu lên một tiếng, liên tục lùi về sau mười mấy bước mới miễn cưỡng dừng lại, mọi người đưa mắt nhìn chăm chú, phát hiện vai trái cụ ta xuất hiện đường cắt sâu đến mức có thể thấy cả xương.
Một chiêu đã khiến cụ Tiền bại trận!
“Nói đi, Lâm Ẩn ở đâu?”
Thống lĩnh hộ vệ lạnh lùng hỏi cụ Tiền.
Khi nãy nếu không nhờ ông ta bớt ba phần lực, thì Thần cảnh của thế giới thường trước mặt đã sớm biến thành một cái xác rồi.
“Cụ Tiền, ông không sao chứ!”
Thanh Long vội vàng đỡ lấy cụ Tiền, sắc mặt mấy người của giới võ đạo xung quanh đều rất khó coi. Lúc đầu thấy cụ Tiền dễ dàng đánh lùi hai võ giả Thần cảnh, trong lòng còn hơi vui vẻ, điều này chứng tỏ người trong tiên cảnh không phải không thể đánh bại, nhưng trong nháy mắt, cụ Tiền đã thua trận chỉ với một chiêu.
“Nếu cậu Ẩn mà có ở đây, thì đâu đến lượt các người hùng hổ chứ!”
Cụ Tiền thở dài nói.
“Ha hả!”
Thống lĩnh hộ vệ cười khinh thường: “Sao hả, bài học tặng ông khi nãy chưa đủ à? Bây giờ tôi sẽ giết chết các người ngay đây, thật muốn xem thử tên hèn nhát Lâm Ẩn kia có dám xuất hiện không. Nhà họ Lâm các người dám ra tay với tôi tớ của nhà họ Thanh tôi, sau chuyện này, nhà họ Lâm các người nhất định sẽ bị diệt sạch, gà chó không tha”.
“Cậu…”
Cụ Tiền nghe thấy thế thì vô cùng tức giận, nhưng con người không thể đấu lại hoàn cảnh, không bằng người ta, cụ ta có nói gì cũng vô dụng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong hư không.
“Chỉ ông mà cũng dám giết sạch cả nhà họ Lâm tôi, còn gà chó không tha à?”
Vô số người quay đầu nhìn sang, lập tức nhìn thấy một chàng trai mặc đồ đen chậm rãi đạp lên hư không đi tới từ phía xa.
Lâm Ẩn đến rồi!
Vô số người thầm nghĩ trong lòng, có thực lực như thế còn là người nhà họ Lâm, ngoài người mạnh nhất thời bấy giờ là Lâm Ẩn thì còn có ai nữa?
“Cậu Ẩn!”
Cụ Tiền và Thanh Long nhìn thấy Lâm Ẩn thì đều yên tâm hơn.
Lâm Ẩn chính là trụ cột của bọn họ, khoảng thời gian này anh không xuất hiện, bọn họ bị người trong tiên cảnh chèn ép đến mức không thở nổi, ai cũng đợi cậu Ẩn có thể trở về càn quét mọi thứ.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Ẩn bước đến trong hư không, sự lo lắng trong lòng bọn họ cũng theo đó biến mất!