Chương 300: Việc nhỏ không nhịn ắt sẽ hỏng việc lớn
Trong phòng làm việc tổng giám đốc ở sản nghiệp ba nhánh của Ninh thị.
Lâm Ẩn ngồi nghiêm túc ở ghế giám đốc, Ninh Khuyết đứng bên cạnh, trêи gương mặt ông ấy hiện rõ sự biết ơn .
Hôm nay Lâm Ẩn ra tay giúp đỡ một cách mạnh tay khiến cho Ninh Khuyết hết lòng cảm kϊƈɦ và càng kính sợ anh hơn nữa!
Ninh Khuyết cũng không ngờ Lâm Ẩn sẽ ngạo nghễ và mạnh mẽ đến vậy, anh không cần nói nhiều, đến cậu cả của nhà họ Ninh mà cũng phải quỳ xuống.
Hơn nữa, không ngờ những ám vệ đi theo bảo vệ Ninh Hiên lại không làm gì được Lâm Ẩn.
Võ công của anh, sự tự tin của anh giống hệt như thần thánh.
Thậm chí Ninh Khuyết còn nghĩ rằng trước kia ông ấy đã đánh giá thấp thực lực của đại trưởng lão.
Ông ấy đã từng cho rằng chắc hẳn Lâm Ẩn, người thừa kế của người đàn ông năm xưa, có thể át cậu cả Ninh Hiên một bậc.
Nhưng nào ngờ Lâm Ẩn lại có thể “đè bẹp” Ninh Hiên! Thậm chí còn không xem nhà họ Ninh ra gì!
E là thực lực của Lâm Ẩn sẽ không kém cỏi hơn vị đại trưởng lão năm ấy.
“Đại trưởng lão, e là kiếp này Ninh Khyết khó lòng trả được ân lớn của ngài!”, Ninh Khuyết tỏ ra nghiêm túc: “Sau này hễ là việc đại trưởng lão giao thì cho dù Ninh Khuyết tôi phải xông vào cõi chết, cũng quyết không từ chối!”
Lâm Ẩn hờ hững nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
Nếu như đến Ninh Khuyết mà anh cũng không thể bảo vệ nổi thì sao có thể đứng vững ở thủ đô? Anh còn làm đại trưởng lão của Ninh thị làm gì nữa chứ? Chẳng phải sẽ làm mất đi uy phong năm ấy của thầy rồi ư.
“Ninh Khuyết, tôi còn có chuyện muốn hỏi ông.”, Lâm Ẩn nói năng từ tốn: “Lần trước ông và cụ nhà Ninh Thái Cực gặp nhau là từ bao giờ? Ninh Thái Cực có vẻ gì bất thường không?”
Ninh Khuyết nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thưa đại trưởng lão, tôi gặp cụ nhà vào ba tháng trước, khi ấy tôi đã báo cáo chuyện của ngài cho cụ nhà, cụ nhà nhờ tôi chuyển lời cho ngài, tôi cũng đã làm theo ý cụ nhà rồi.”
“Khi ấy trông cụ nhà không có gì bất thường cả.”, Ninh Khuyết nghiêm mặt mà nói: “Nhưng ở địa vị như tôi thì không thể tùy tiện gặp cụ nhà được, cho đến khi bố mẹ tôi gặp chuyện bất trắc, tôi muốn xin gặp cụ nhà nhưng lại bị cản, từ chối không cho gặp.”
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, xem ra Ninh Khuyết cũng không nhận ra sự khác thường của Ninh Thái Cực.
Bố mẹ Ninh Khuyết mất tích, Ninh Thái Cực không ra mặt, có lẽ anh phải đích thân đến nhà họ Ninh thì mới có thể làm rõ tất thảy mọi chuyện được.
“Ninh Hiên sẽ không tiếp tục phá rối ông nữa đâu, ông cứ yên tâm lo liệu sản nghiệp của gia đình mình đi.”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Tôi sẽ đến nhà họ Ninh một chuyến, đến lúc ấy sẽ tìm được rõ ngọn ngành đầu đuôi chuyện của bố mẹ ông thôi.”
“Đợi đến khi giải quyết xong chuyện nhà họ Ninh, tôi sẽ giao vài việc cho ông đi làm, có hiểu không?”
“Đại trưởng lão, tôi đã hiểu rồi.”, Ninh Khuyết gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng ông ấy trào dâng từng đợt sóng .
Bây giờ chuyện làm ông ấy quan tâm nhất chính là tìm ra hung thủ phía sau màn, để báo thù cho bố mẹ của mình!
Còn những chuyện khác thì ông ấy đều không quan tâm, chỉ cần Lâm Ẩn dặn dò thì ông ấy sẽ đi làm mà chẳng cần biết lý do.
“Được rồi, tôi vẫn còn chuyện phải làm, có chuyện gì thì báo lại cho tôi sau.”, Lâm Ẩn dặn dò ông ấy thêm một câu rồi đứng dậy rời đi.
Hades nối gót theo sau Lâm Ẩn, Ninh Khuyết và Ngô Dương cũng bước ra theo, bọn họ cung kính tiễn Lâm Ẩn ra khỏi sản nghiệp ba nhánh của Ninh thị.
Sau khi lên xe, Lâm Ẩn dặn Hades lái xe về thành Trung Thiên Tinh.
Lâm Ẩn cũng đã cân nhắc về Ninh Khuyết.
Năng lực làm việc và cách kinh doanh của Ninh Khuyết khá tốt, ông ấy cũng đã từng được rèn luyện qua cuộc thực chiến ở tỉnh Đông Hải, từng chính tay xây dựng nên đế quốc thương mại Ninh thị hùng mạnh ở tỉnh Đông Hải.
Có lẽ Ninh Khuyết vẫn còn chưa đủ khả năng nắm quyền một gia tộc quyền quý ở thành phố lớn như thủ đô.
Nhưng Ninh Khuyết lại có lòng trung thành.
Những người Lâm Ẩn nâng đỡ chỉ cần có lòng trung thành thôi đã đủ rồi.
Lần này đến trụ sở chính của Ninh thị ở thủ đô, anh định lập uy của đại trưởng lão, thanh thừng nội bộ rồi nâng đỡ Ninh Khuyết trong gia tộc Ninh thị.
Bởi vì gia tộc quyền quý Ninh thị này, không biết nghe lời một chút nào.
Phải biết rằng quan hệ giữa thầy và cụ Ninh Thái Cực của nhà họ Ninh, cũng giống như quan hệ giữa mình và Ninh Khuyết bây giờ vậy.
Sự giàu mạnh suy vong của gia tộc Ninh thị chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của Lâm Ẩn mà thôi.
……
Ở biệt thự Thái Cực ở khu Thần Nông.
Trong tòa biệt thự được trang trí sang trọng theo hướng cổ xưa, Ninh Tông Bảo và Ninh Tông Thịnh ngồi suy tư ở hai bên chiếc bàn gỗ sưa, tay cầm tách trà, sắc mặt ai nấy đều sa sầm.
“Chú sáu! Chú bảy! Nếu không tự tay giết chết Lâm Ẩn thì cháu sẽ không chịu thôi đâu!”
Một tiếng quát đầy tức giận như thể đã đánh mất lý trí vang lên từ ngoài cửa, Ninh Hiên bước vào trong, người anh ta dính đầy bụi bặm, trông hết sức nhếch nhác.
Ninh Hiên kéo ghế ra rồi ngồi phịch xuống, vẻ mặt hết sức bực dọc, nhìn anh có vẻ rất khó chịu.
“Cháu Ninh Hiên, cháu bị sao thế? Sao lại bị đánh cho sưng vù mặt mũi, cả người bê bết máu me vậy? Lẽ nào trong thủ đô còn có đứa mắt mù dám ra tay đánh cháu ư?” Ninh Tông Thịnh tỏ vẻ ngạc nhiên.
Thấy Ninh Hiên bị người ta đánh thê thảm như thế này, ngọn lửa giận bùng lên trong lòng ông ta, đường đường là Ninh thị của thủ đô, đến lượt người khác chơi trêи đầu trêи cổ từ bao giờ?
“Cháu nói muốn giết tên Lâm Ẩn đó, rốt cuộc chuyện này là sao?”, Ninh Tông Thịnh nghiêm mặt lại.
“Chú bảy, chú sáu.”, Ninh Hiên nói bằng giọng tức giận: “Hôm nay cháu đến sản nghiệp ba nhánh của Ninh thị, muốn Ninh Khuyết ký tên chuyển giao tài sản, nhưng cái đồ vô dụng chết tiệt ấy lại cậy nhờ vào thế lực của Lâm Ẩn để tát cháu! Hơn nữa, cái tên Lâm Ẩn ấy lại xem trời bằng vung, đến nhà họ Ninh chúng ta mà cậu ta lại không xem ra gì, còn bắt cháu phải dập đầu xin lỗi cậu ta nữa kia chứ, nếu cậu ta không sẽ giết cháu! Cậu ta thật sự sẽ bóp cổ cháu cho đến chết!”
“Cái gì? Xém tí nữa đã giết cháu? Còn bắt cháu phải dập đầu xin lỗi mình?” Sau khi nghe Ninh Hiên nói xong, đột nhiên Ninh Tông Thịnh nổi trận lôi đình: “Cái tên họ Lâm ấy muốn chết đây mà! Cho dù cậu ta là đại trưởng lão của Ninh thị, là người thừa kế của ai đi chăng nữa thì tác phong làm việc cũng ngang ngược, quá đáng lắm rồi?”
Ninh Tông Thịnh và bố của Ninh Hiên là anh em ruột, đứa cháu lớn lên bên cạnh mình bị người khác đánh thê thảm như vậy thì sao ông ta có thể nhịn cho nổi?
“Chú sáu, theo ý cháu thì chú giúp cháu điều vài tay cao thủ trong gia tộc đi, nhất định cháu phải cho Lâm Ẩn thành tên tàn phế!”, Ninh Hiên gắt gỏng như điên.
Ninh Tông Bảo hơi nhíu mày rồi nói: “Ninh Hiên, cháu bình tĩnh một chút đã! Chú đã nói với với bao nhiêu lần rồi, đừng có đụng chạm đến Lâm Ẩn! Rốt cuộc hôm nay khi cháu đến công ty của Ninh Khuyết đã xảy ra chuyện gì? Cháu nói chi tiết cho chú nghe xem.”
Sự dạy dỗ, khuyên nhủ của Ninh Tông Bảo khiến cho Ninh Khuyết bình tĩnh lại, anh ta mở miệng thuật lại ngọn nguồn mọi chuyện đã xảy ra trong sản nghiệp ba nhánh của Ninh Thị vào ngày hôm nay.
Sau khi nghe Ninh Hiên nói xong, ánh mắt Ninh Tông Bảo chơm chớp, ông trầm ngâm suy nghĩ.
Một tiếng bốp vang lên!
Ninh Tông Thịnh đập bàn, ông ta nổi cơn tam bành.
“Cái tên Lâm Ẩn ức hϊế͙p͙ người khác quá đáng thật! Hoàn toàn không xem nhà họ Ninh của chúng ta ra gì! Ninh thị ở thủ đô của chúng ta có bị uất ức như thế này bao giờ.”, Ninh Tông Thịnh cáu gắt: “Hôm nay phải điều người đi tóm cổ thằng Lâm Ẩn rồi trừ khử nó!”
Ninh Tông Bảo nhìn Ninh Tông Thịnh, ông tỏ ra nghiêm túc: “Anh sáu, chuyện này không gấp được đâu, việc nhỏ không nhịn ắt sẽ hỏng việc lớn!”