Chương 123: Một phát đi tong?
“Ông ngoại, ai chữa khỏi bệnh cho ông thế ạ? Là bác sĩ tài năng hơn người nào thế? Để cháu về gửi quà cảm ơn bác sĩ.” Công Tôn Thu Vũ nói với vẻ ngờ vực.
Tôn Vấn Đỉnh chỉ cười cười, đáp: “Anh họ cháu đấy.”
“Anh họ sao?” Công Tôn Thu Vũ cảm thấy ngạc nhiên, vẻ mặt bắt đầu trở nên phức tạp.
Sau khi cô ấy về nước, cũng từng nghe nói đến một vài thay đổi trong nhà họ Tề, tất cả các nhánh trong nhà họ Tề đều bị nhà họ Văn diệt sạch…
Vừa nghĩ đến đây, cô ấy không nỡ nói thêm nữa, không muốn để ông ngoại biết đến mấy chuyện này.
“Con có nhớ Tề Ẩn, người anh họ hay dắt con đến núi Tử Long chơi lúc con còn nhỏ không?” Tề Vấn Đỉnh bật cười.
“Anh Tề Ẩn ạ?” Công Tôn Thu Vũ đẩy mắt kính, trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
Đó là chuyện từ khi cô ấy còn rất nhỏ, ký ức đã mờ nhạt, nhưng đúng là cô ấy có nhớ hồi mình lên năm, sáu tuổi gì đó, trong nhà họ Tề, mình chơi thân với anh Tề Ẩn nhất.
“Nhớ ạ, nhưng mà, chẳng phải anh Tề Ẩn đã rời khỏi nhà họ Tề rồi sao…” Công Tôn Thu Vũ tỏ vẻ nghi ngờ.
Chẳng phải nhiều năm về trước, anh Tề Ẩn cùng dì Lâm đã đi khỏi nhà họ Tề rồi ư?
Công Tôn Thu Vũ vẫn còn nhớ rằng, lúc anh Tề Ẩn bỏ đi, mình còn khóc rống lên, hết sức lưu luyến người anh này.
“Anh họ con trở về rồi.” Tề Vấn Đỉnh nói, gương mặt của cụ ánh lên niềm vui: “Nó đã chữa khỏi bệnh của ông đấy.”
Công Tôn Thu Vũ càng ngạc nhiên hơn nữa: “Anh Tề Ẩn đã về rồi sao? Còn giỏi y thuật đến thế nữa? Vậy, ông ngoại, ông có thể gọi cho anh ấy không, cháu muốn hàn huyên với anh, cũng để cảm ơn anh ấy đã chữa khỏi bệnh của ông ngoại.”
Tề Vấn Đỉnh cười cười: “Nó không để lại cách liên lạc, có lẽ vài ngày nữa sẽ đến đây thôi, nếu có duyên thì hai cháu vẫn được gặp nhau.”
Công Tôn Thu Vũ khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói: “Thế, ông ngoại, ông vừa mới tỉnh dậy, mấy ngày nay ông ở trêи núi Tử Long nghỉ ngơi cho lại sức đi ạ, tạm thời đừng ra ngoài. À đúng rồi, cháu biết có một vài khu nghỉ mát ở nước ngoài, cũng được lắm, nếu ông ngoại có thích thì xuất ngoại giải khuây cũng được.”
Cô ấy thật sự không nỡ để cho ông ngoại biết nhà họ Tề đã bị diệt môn, chuyện này tàn nhẫn với người già quá.
“Ha ha ha…” Tề Vấn Đỉnh bật cười, ánh mắt của cụ sắc sảo như dao: “Cháu lo lắng ông sẽ nghĩ quẩn khi biết vài chuyện gì đó, đúng không?”
“Không, không phải vậy đâu, ông ngoại nghĩ nhiều quá, không có chuyện gì cả, chuyện của chú ba, ông nghĩ thông suốt là được rồi. À đúng rồi, mấy món đồ cổ này đều do cháu mang về từ nước ngoài, gốm sức nhà Minh mà ông thích đó.” Công Tôn Thu Vũ vội vàng đổi đề tài.
Tề Vấn Đỉnh quay sang nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “Nếu như ông ngoại trẻ đi mười mấy, hai mươi tuổi, chắc chắn sẽ khuấy cho long trời lở đất, đổi mới Long Quốc!”
Cụ Tề nói những lời này bằng chất giọng bình tĩnh, hoài bão hơn người, dạt dào khí thế, trêи đời này có ai được dường như ta!
Nếu như Tề Vấn Đỉnh thật sự trẻ đi hai mươi tuổi, vậy thì cụ sẽ oai phong ngút trời, nghịch chuyển giang sơn, thay triều đổi đại, dễ như bỡn mà thôi! Làm sao đến lượt đám tiểu nhân ức hϊế͙p͙ nhà họ Tề ở thủ đô?
Nhà họ Văn ở thủ đô, nếu như không nằm vùng mười mấy năm, được nhiều bang phái chống lưng, lại nhân lúc nhà họ Tề đấu đá nội bộ với nhau gay gắt, cụ Tề còn hôn mê không tỉnh, bèn tận dụng cơ hội thiên thời địa lợi nhân hòa, chứ bằng không làm sao dám động đến nhà họ Tề ở thủ đô?
“Bất lực thật, thời gian làm tan tác tuổi xanh, ông đã già, không còn làm gì được nữa.” Tề Vấn Đỉnh thở dài, ánh mắt đượm vẻ tang thương: “Con cháu tự có phúc của con cháu vậy.”
Công Tôn Thu Vũ chỉ đành im lặng, kinh nghiệm cuộc đời của cô ấy không bì được cụ Tề, cô ấy chỉ mới là một thiếu nữ mà thôi, làm sao che giấu nổi cụ kia chứ.
“Có điều, ông ngoại lại có được người thừa kế, cũng xem như là có phúc.” Tề Vấn Đỉnh cảm khái: “Có người thay cụ nghịch chuyển giang sơn rồi.”
“Ai vậy ạ?” Công Tôn Thu Vũ ngạc nhiên hỏi, tất nhiên cô cũng hiểu ý của cụ Tề, trong lòng hết sức ngạc nhiên, người nào lại được cụ Tề coi trọng như thế? Thậm chí còn cảm thán mình không tài giỏi bằng?
“Ẩn Nhi.” Tề Vấn Đỉnh nói, gương mặt lộ ra vẻ tán thưởng, cụ nhớ lại bóng hình của người thanh niên ấy.
Tề Vấn Đỉnh đã hơn tám mươi tuổi, từ phận con sâu cái kiến, cụ đã vươn đến địa vị tối cao, khỏi phải nói cũng biết mắt nhìn người của cụ chuẩn đến nhường nào? Cụ đã nhìn thấy vô số anh hùng hào kiệt, là người hay là quỷ, là rồng hay là giun, chỉ nhìn thoáng qua là tỏ tường ngay.
Với đứa cháu duy nhất này, cụ chỉ có thể dùng tám chữ để khái quát: rồng đã xuất hiện trong nhà họ Tề!
“Anh Tề Ẩn ạ?” Vẻ mặt Công Tôn Thu Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc, cô càng cảm thấy tò mò về người anh họ thanh mai trúc mã, đã xa cách nhiều năm này. Trong lòng thầm nhủ phải gặp anh một lần cho bằng được, rốt cuộc anh họ này giỏi đến nhường nào, mà lại khiến cho ông ngoại tán thưởng như thế.
Tòa nhà Tắc Thành ở khu Trung Thiên, một tòa nhà hoành tráng hơn sáu mươi tầng, đứng sừng sững ở khu vực phồn hoa nhất.
Lâm Ẩn xuống xe, tài xế vội vàng lái đi ngay.
Lâm Ẩn đảo mắt nhìn khắp bốn phía.
Cả con đường đều chìm trong tĩnh lặng, mọi cửa hàng và hàng quán đều đóng cửa, không nhìn thấy bất cứ bóng người nào, gió vừa thổi qua, lá rơi lả tả.
Rõ ràng người trong khu vực này đã bị một nhân vật có máu mặt nào đó đuổi đi hết!
Lâm Ẩn nhếch môi, gương mặt vẫn bình tĩnh, anh đi vào trong cánh cửa đã mở to của tòa nhà Tắc Thành, nhưng bên trong lại vắng vẻ không một bóng người.
Vào lúc Lâm Ẩn lộ diện.
Trêи sân thượng tòa nhà Tắc Thành, một người đàn ông mặc đồ đen đặt kính viễn vọng trong tay xuống, quay đầu lại nói: “Báo cáo anh Cửu, có thể xác định rằng, đây chính là thanh niên đã đến tìm Vu Tắc Thành lần trước.”
Vào lúc ấy, trêи sân thượng của tòa nhà, Vu Tắc Thành máu thịt be bét, sắp bị đánh đập đến mức không ra hình người nữa, hắn bị treo trêи sợi dây thép, thoi thóp hơi tàn.
Ba người đàn ông mặc đồ đen, gương mặt lạnh lùng, ai cũng hằm hằm sát khí đáng sợ.
Rõ ràng đây đều là cao thủ của cao thủ! Đến một người giỏi giang, có vũ khí đầy đủ, dưới trướng lại có rất nhiều tay súng như Vu Tắc Thành mà lại bị treo lên đánh cho ra bã!
“Văn Thập Nhị, mày đến bắn phát súng này đi.” Người đàn ông mặc áo đen lạnh lùng nói, rồi quăng túi câu cá màu đen cho Văn Thập Nhị.
“Không thành vấn đề.”
Văn Thập Nhi cầm túi câu cá màu đen từ tay hắn, kéo dây khóa một cách thành thạo, lấy ra thanh súng bắn tỉa đen như mực, thiết kế rất đỗi đáng sợ, đây là khẩu Barrett M82
Đạn đã lên nòng, chuẩn bị ống ngắm, hàng loạt thao tác làm nhanh như chớp.
Văn Thập Nhị hành động một cách thành thục, trong vòng năm giây đã đặt súng ở bên mé sân thượng, nhanh chóng chuẩn bị ống ngắm, ngắm đến Lâm Ẩn đang ở bên dưới tòa nhà.
“Không biết cái thứ không sợ chết là gì này từ đâu ra, dám kêu Vu Tắc Thành đi điều tra bà chủ à? Đúng là tìm chết!” Một người đàn ông mặc áo đen lạnh lùng nói.
“Ha ha, chắc chắc là một vài gia tộc có quyền có thế ở thủ đô đã âm thầm ra tay, mới có thể khiến cho Vu Tắc Thành trung thành tuyệt đối, khăng khăng không chịu mở miệng khai như vậy.” Văn Cửu lạnh nhạt nói: “Gần đây nhà họ Văn chúng ta lên như diều gặp gió, bị vài gia tộc quyền thế nhắm đến cũng là chuyện thường tình mà thôi.”
“Nghe nói tên oắt này khá là giỏi võ, tài năng không kém hơn Vu Tắc Thành.” Văn Cửu nói, gương mặt đầy ẩn ý: “Văn Thập Nhị, mày đừng bắn hụt đấy, đối phó với người giỏi võ thì chỉ có duy nhất một cơ hội để bắn thôi!”
“Anh Cửu, tên nhóc con vắt mũi chưa sạch này thì giỏi võ cái nỗi gì?” Văn Thập Nhị nói với vẻ mặt khinh thường: “Một phát đi tong, tiễn nó về tây thiên! Chắc chắn một phát đạn là nát đầu ngay!”
Văn Thập Nhị nói, khóe môi nhếch môi nở nụ cười tàn độc, mở ống ngắm, đã nhắm chuẩn vào trán của Lâm Ẩn.
Sắc mặt hắn ta trở nên hung tợn, lập tức nhấn cò.
Đùng!
Viên đạn xé gió, tiếng gió rít gào, tiếng nổ chói tai làm chấn động cả con đường.