Chương 431: Còn ai phản đối nữa không?
“Cậu giết phó hội trưởng Lý rồi?”.
“Á! Giết người rồi!”.
“Trời ạ, đang làm cái gì thế này?”.
Những người có mặt thoáng chốc bừng tỉnh, ai cũng cực kỳ hoảng sợ.
Bọn họ cứ thế trơ mắt nhìn phó hội trưởng Lý bị Hades bắn một phát vào đầu, chết ngay tại chỗ.
Thậm chí máu tươi trêи mặt bàn còn chảy tới trước mặt bọn họ.
Cảnh này quá chấn động, trực tiếp khiến nơi sâu trong tâm hồn bọn họ cảm thấy sợ hãi, người không nhịn được run rẩy.
Đây là trợ lý đắc lực của Quý Trọng Sơn, ông trùm tài chính của Cảng Thành, phó hội trưởng của hội thương mại Cảng Thành, là một người có địa vị hiển hách!
Vậy mà cứ thế nằm trước mặt bọn họ như một con chó chết?
Lúc này, các nhân vật nổi tiếng giới kinh doanh Cảng Thành mới nhận ra tiền bạc địa vị quyền lực bọn họ có, đều chẳng là cái thá gì trước mặt Lâm Ẩn cả.
Mạng sống… Luôn yếu ớt như vậy đấy…
Cho dù anh giàu đến nhường nào, đối diện với sống chết, cũng chỉ là con kiến bi ai đáng thương mà thôi.
“Cậu Lâm, cậu… Cậu đừng có làm bậy”, trêи trán phó hội trưởng Trác đổ đầy mồ hôi, hoảng hốt lo sợ nói: “Cảng Thành là một nơi có pháp luật, cậu giết chết phó hội trưởng Lý như vậy sẽ gây ra hỗn loạn đấy!”.
“Đúng vậy, cậu Lâm, chúng tôi không thù không oán với cậu, cậu đừng có, đừng có làm bậy”, phó hội trưởng Nghê cũng hoảng sợ đến nói năng lộn xộn: “Cậu có thù oán với ông Quý không liên quan gì đến chúng tôi cả…”.
Người ở đây vội cầu xin tha thứ, vứt quan hệ với Quý Trọng Sơn sang một bên, sợ Lâm Ẩn lại kêu đàn em của mình nổ súng ra tay.
Lâm Ẩn thật sự quá hung ác.
Nói chuyện không hợp chứ gì, búng tay một cái cho vệ sĩ nổ súng, hoàn toàn không cho phó hội trưởng Lý chút cơ hội phản ứng nào, ngay cả cơ hội xin lỗi cũng không có.
Nếu không nói chuyện đàng hoàng thì có còn mạng nữa không?
Lâm Ẩn không nói gì, Hades bên cạnh châm một điếu thuốc.
Lâm Ẩn hút nhẹ một hơi, hờ hững nhìn mấy người đang ngồi, lạnh nhạt nói: “Còn ai phản đối nữa không?”.
Câu này tựa như sấm sét đánh xuống, khiến trái tim những người đang có mặt đều đập thình thịch, vẻ mặt cứng đờ.
Bầu không khí cực kỳ căng thẳng, xung quanh yên tĩnh, mọi người đều tập trung suy nghĩ, hô hấp dồn dập, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Lâm Ẩn chỉ ngồi ở đó, bầu không khí như thế, khí thế ùn ùn kéo đến, áp lực này làm cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.
Đúng vậy, tình cảnh của bọn họ bây giờ chính là con kiến yếu ớt đợi bị làm thịt.
“Cậu Lâm, cậu nói đùa rồi, chúng tôi chưa từng phản đối kế hoạch cậu đề nghị”, phó hội trưởng Trác run rẩy, nhưng lại tươi cười nói: “Tôi… Tôi ủng hộ cậu hết mình!”.
“Đúng vậy cậu Lâm, cậu nói cái gì chúng tôi cũng ra sức ủng hộ, chắc chắn sẽ không nuốt lời!”, phó hội trưởng Nghê cũng nịnh hót.
Tuy bọn họ không hiểu Lâm Ẩn có năng lực gì đi đấu với Quý Trọng Sơn, còn dám giết một ông trùm tài chính ở trụ sở hội thương mại Cảng Thành.
Nhưng làm người phải biết thời biết thế, tình cảnh bây giờ, bọn họ chỉ muốn cúi đầu giữ mạng trước thôi.
Dù sao có vết xe đổ là phó hội trưởng Lý, hai va li đô la Mỹ Lâm Ẩn đưa còn để trêи bàn, chọn ăn kẹo đồng hay lấy tiền, đáp án đã quá rõ ràng rồi.
Lâm Ẩn cong môi, nhìn thoáng qua hai phó hội trưởng.
Đương nhiên anh biết bọn họ thay đổi sắc mặt là có ý gì.
Gió chiều nào theo chiều nấy mà thôi.
“Đừng cảm thấy tôi đang nói đùa với các người, trả lời có lệ cũng vô ích”, Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Nếu không có ai phản đối, thì lập tức lấy danh hội thương mại của Cảng Thành tuyên bố với giới thượng lưu Cảng Thành, tập thể hội thương mại quyết định đuổi Quý Trọng Sơn xuống khỏi vị trí hội trưởng”.
“Còn nữa, lại phối hợp với người của tôi mở buổi họp báo, lấy tư cách hội thương mại của Cảng Thành công bố chuyện này ra bên ngoài. Nhất định phải khiến cả Cảng Thành đều biết, địa vị của Quý Trọng Sơn trong giới kinh doanh đã sụp đổ rồi”.
Lâm Ẩn dứt khoát nói.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt của những người ở đây đều trở nên trắng bệch, ai cũng nghi ngờ không yên suy nghĩ điều gì đó.
Nếu thật sự đi làm theo lời Lâm Ẩn, tất cả bọn họ đều sẽ bị xác định là theo phe Lâm Ẩn, đối đầu với Quý Trọng Sơn đến không chết không thôi, không còn cơ hội quay đầu nữa!
Nếu Lâm Ẩn thật sự có thể lật đổ Quý Trọng Sơn thì tốt, nếu không được, vậy những người ngồi ở đây hôm nay, đợi đến sau này bị tính sổ, chỉ sợ cả đám đều sẽ cửa nát nhà tan.
“Cậu Lâm… Cái này, cậu có thể cho chúng tôi chút thời gian suy ngĩ không?”, phó hội trưởng Trác sắc mặt khó coi nói: “Chuyện này quá quan trọng”.
“Cậu Lâm, chúng tôi có thể lấy tư cách của hội thương mại Cảng Thành công bố với bên ngoài, nhưng có thể đừng để chúng tôi ra mặt không?”, phó hội trưởng Nghê cẩn thận dò hỏi.
Lâm Ẩn cười lạnh một tiếng, dập tắt điếu thuốc trêи tay.
“Các người còn cơ hội lựa chọn hay sao”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Tôi không có nhiều thời gian để các người lề mề vậy đâu”.
“Tôi biết các người sợ cái gì, sợ Quý Trọng Sơn trả thù à?”.
“Các người không cần quan tâm gì cả, bây giờ cứ làm theo lời tôi, lấy tiền đi là được”.
“Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ cho người của mình lo cho sự an toàn của các người, trước khi Quý Trọng Sơn ngã ngựa, các người sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu”.
Nói xong, Lâm Ẩn chậm rãi đứng dậy nhìn một vòng những người đang ngồi: “Nghe hiểu hết rồi chứ?”.
“Nhưng…”.
Lâm Ẩn không cho một chút cơ hội nào cả, dưới lời nói mạnh mẽ như thế, những người có mặt đều không dám phản bác.
Lúc này, những ông trùm giới thượng lưu là bọn họ lại không thể tỏ ra oai phong được chút nào.
Rất rõ ràng Lâm Ẩn đã sắp xếp xong mọi thứ rồi, bọn họ hoàn toàn không có sự lựa chọn, cũng không có cách nào thay đổi ý định của anh.
Nếu không, sẽ có kết cục giống như phó hội trưởng Lý vậy.
Trong mắt bọn họ, mọi hành động, mọi lời nói của Lâm Ẩn hôm nay đều thể hiện tư thế của kẻ mạnh.
Thuyết phục bằng đạo lý trước, sau đó mới tạo áp lực, tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp xong từ lâu.
Nói không chừng chàng trai trẻ họ Lâm này thật sự có thể thay đổi lịch sử của Cảng Thành, đánh đổ thần thoại giàu nhất Cảng Thành là Quý Trọng Sơn.
“Được, cậu Lâm, tôi sẵn lòng phối hợp với cậu…”, phó hội trưởng Trác nặng nề nói, tiên phong bày tỏ thái độ, xách hai va li màu bạc trêи bàn lên.
“Nhận tiền làm việc, cậu Lâm, tôi vẫn hiểu rõ điều này”, phó hội trưởng Trác nghiêm túc nói: “Chỉ hy vọng sau khi xong chuyện, cậu có thể cho mọi người một con đường lui”.
“Cậu Lâm, chúng tôi cũng đều đồng ý…”.
Sau khi phó hội trưởng Trác khuất phục, các thành viên thường trực của hội thương mại đang ngồi cũng đều thuận thế nhận tiền của Lâm Ẩn, đứng dậy khom lưng.
“Được rồi, hiểu rõ thời thế mới là người tài, cái nên hiểu sẽ hiểu, không cần nói nhiều”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói.
Dứt lời, anh xoay người đi ra khỏi phòng họp, nhóm Hades theo sát phía sau.
“Cậu Lâm đi thong thả”.
Các thành viên hội thương mại đều cúi đầu tiễn anh.
Sau khi ra khỏi phòng hợp, Lâm Ẩn căn dặn: “Chris, buổi tối ông dẫn theo nhóm người này đi phối hợp với Sở Hùng Sơn mở cuộc họp báo. Cả tin tức xấu về Quý Trọng Sơn thu thập được lúc trước cũng đăng lên luôn”.
“Vâng!”, Chris cung kính gật đầu.