Chương 1138 – Người quen cũ
“Chào cô, tôi là Lâm Ẩn”.
Lâm Ẩn mỉm cười gật đầu nói với Lâm Vi Vi.
“Trông cũng được đấy”, Lâm Vi Vi chỉ quan sát Lâm Ẩn một chút rồi quay đầu nhìn về phía Trương Kỳ Mạt, nói: “Kỳ Mạt, hôm nay là kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường cấp ba của chúng ta, đi xem không? Rất nhiều bạn học cũ đều đi đó, nếu không vì kỷ niệm ngày thành lập trường, tớ cũng sẽ không về nước. Sau khi về nước mới phát hiện cậu đổi số điện thoại rồi, không gọi được”.
“Lâm Ẩn, anh thấy sao?”, Trương Kỳ Mạt hỏi Lâm Ẩn, đã rất lâu rồi cô không được gặp Lâm Ẩn, lần này Lâm Ẩn có thời gian, cô cũng muốn ở cùng Lâm Ẩn nhiều hơn.
Sau khi tu luyện, Trương Kỳ Mạt ngày càng xinh đẹp hơn, không khác gì mười năm trước cả.
“Nên gặp, cũng nhiều năm rồi mọi người không gặp nhau mà”.
Lâm Ẩn gật đầu nói.
Sau khi Trương Kỳ Mạt bước vào con đường tu luyện thì đã định trước sẽ cách những người bạn ở thế giới thường này ngày càng xa, nghĩ đến sau này những bạn học cũ đã già lọm khọm, còn bọn họ vẫn không khác gì lúc trẻ, thì làm sao có thể ở chung được.
“Vậy quyết định như thế nhé, lát nữa chúng ta cùng đến trường học”, Lâm Vi Vi mừng rõ nói: “Đúng lúc mấy chị em chúng ta cũng có thể tụ họp”.
Nói là họp mặt bạn học nhưng thực ra không có bao nhiêu người đến cả, bọn họ từng tuổi này rồi, ai cũng có truyện của mình, đa số đều đã thành gia lập nghiệp, không còn ở trong vùng nữa, không có thời gian đến đây.
Lâm Ẩn cũng không đến trường học cùng Trương Kỳ Mạt mà đợi ở bên ngoài.
Mấy người Trương Kỳ Mạt đi thăm hỏi giáo viên bạn học lúc trước, anh đi cùng cũng không có gì thú vị, vừa khéo đi dạo một vòng trường học trước đây của Trương Kỳ Mạt luôn.
“Nhiều xe thật”.
Lâm Ẩn lắc đầu nhìn một hàng siêu xe ngoài cổng trường, rất nhiều xe đều không phải biển số của thành phố Thanh Vân, thậm chí còn là biển số xe của tỉnh ngoài. Trong đó không thiếu mấy siêu xe như Rolls-Royce, Mercedes S, Ferrari,…
Thấy Lâm Ẩn đứng quan sát ngoài cổng trường, một nữ sinh mặc đồng phục váy caro ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Đàn anh, anh cũng đến tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường ạ?”
“Không phải, tôi đến đây cùng vợ”, Lâm Ẩn hơi sửng sốt, anh không ngờ lại có học sinh hỏi đến mình.
“Ồ!”, nữ sinh hơi tiếc nuối nói: “Đàn anh, anh còn trẻ thế đã kết hôn rồi sao?”
Theo cô ta, Lâm Ẩn chỉ nhuộm tóc màu bạc chứ không lớn hơn mình bao nhiêu, vả lại còn đẹp trai nữa, người có thể đi học ở trường cấp ba quý tộc này, bình thường trong nhà đều không thiếu tiền.
Lâm Ẩn chỉ đứng đó đã có vẻ không tầm thường, tựa như hạc giữa bầy gà, áp đảo tất cả nam sinh ở xung quanh.
Lúc này Lâm Ẩn mới chú ý đến nữ sinh trước mắt khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ăn mặc xinh xắn đáng yêu tựa như búp bê sứ, nhỏ nhắn động lòng người, đôi mắt to trong veo, làn da mềm mại, thật sự rất giống búp bê. Nói về sắc đẹp thì không thua kém gì mấy người Trương Kỳ Mạt, Tô Thanh Từ năm đó cả, cũng coi như cấp bậc hoa khôi.
“Đàn anh, em tên Hạ Nguyệt, vợ của anh học khóa nào thế ạ?”
Nữ sinh tò mò chớp đôi mắt to, nhỏ giọng hỏi.
Cô nhóc rất nhỏ tuổi, Lâm Ẩn nhìn thấy cô ta cũng như đang thấy đệ tử Nguyên Tú Nhi của mình vậy, cho nên cười nói: “Tôi nhớ vợ tôi hình như là khóa 08”.
“Vợ của anh là khóa 08 ạ”.
Hạ Nguyệt lập tức che miệng, ngạc nhiên nói: “Đàn anh, trông anh chỉ khoảng hai mươi tuổi thôi, anh…”
Cô ta không nói nhưng Lâm Ẩn cũng đoán ra ý của cô ta, trông anh đúng là quá trẻ thật, Lâm Ẩn cười khẽ, nói: “Tôi đến sân trường đi dạo một lát đây”.
“Để em dẫn anh đi”, Hạ Nguyệt ma xui quỷ khiến nói.
“Được”.
Lâm Ẩn gật đầu, cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô nhóc này, nhưng không có nói thẳng ra.
Vào lúc hai người đang nói chuyện, một chàng trai mười bảy mười tám tuổi đi đến từ cổng trường: “Hạ Nguyệt, đây là ai? Không phải tôi bảo cô đi đón anh tôi sao?”
Nói xong, chàng trai nhìn về phía Lâm Ẩn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Chàng trai nói chuyện cũng khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao gầy, mặc áo ngắn tay, trên người có cơ bắp rõ ràng, lúc nói chuyện còn mang theo khí thể sai khiến người khác đã quen.
Vừa nhìn cậu ta đã biết là nhân vật xuất thân không tầm tường, có máu mặt trong trường.
Quả nhiên, Hạ Nguyệt nói chuyện với chàng trai trẻ, khí thế lập tức yếu đi ba phần, yếu ớt nói: “Lưu Hạo, đây là chồng của một đàn chị”.
Chàng trai ngây người, thấy Lâm Ẩn dù ăn mặc bình thường nhưng khí thế bất phàm, dáng vẻ trang nghiêm, trên mặt không khỏi lộ vẻ ngập ngừng.
“Thưa anh, không biết vợ của anh là ai vậy?”
“Trương Kỳ Mạt”, Lâm Ẩn hờ hững đáp.
“Trương Kỳ Mạt? Trong danh sách mời kỷ niệm ngày thành lập trường đâu có người này?”, Lưu Hạo ngập ngừng một lúc rồi nói: “Kỷ niệm thành lập trường hôm nay không nói không cho đàn chị đến, nhưng Hạ Nguyệt, tôi đã bảo cô đi đón anh họ của tôi rồi, có lẽ cô cũng biết rõ thân phận của anh họ tôi, đây là tôi quan tâm cô, nếu không cô sẽ không có cơ hội này đâu”.
Lưu Hạo vênh váo nói, dù cảm thấy Lâm Ẩn không phải người bình thường nhưng vẫn có sự tự tin của mình.
Hạ Nguyệt nghe Lưu Hạo nói thế thì run lên, khúm núm đáp: “Tôi biết rồi”.
Rõ ràng là anh họ của Lưu Hạo rất có thế lực ở thành phố Thanh Vân, nếu không cũng sẽ không khiến mấy đứa nhóc sinh ra trong những gia đình không giàu cũng quý này của thành phố Thanh Vân sợ như vậy.
“Người anh em, dù anh là chồng của đàn chị trong trường chúng tôi, nhưng hôm nay anh thật sự không thể đi vào, hôm nay có rất nhiều nhân vật lớn đều đến đây, nếu xảy ra chuyện gì thì không ai có thể chịu trách nhiệm được hết”.
Lưu Hạo lạnh lùng nói với Lâm Ẩn một câu rồi đi luôn.
“Thật ngại quá, em phải đi đón anh họ của Lưu Hạo”, Hạ Nguyệt chào Lâm Ẩn một cái, miễn cưỡng đi về phía đoàn xe trước cổng trường, trên mặt đầy vẻ không muốn, nhưng địa vị anh họ của Lưu Hạo ở thành phố Thanh Vân thật sự quá cao, nếu cô ta không đi có lẽ sẽ ảnh hưởng đến người nhà của cô ta. Dù cô ta còn trẻ, nhưng vẫn biết rõ người nào có thể đắc tội, còn người nào thì không.
Dù bọn họ ở trong mắt người khác là ngậm chìa khóa vàng sinh ra, nhưng nói thật ra ở trước mặt những nhân vật lớn thật sự kia, nhà bọn họ chẳng là cái thá gì cả.
“Nếu không muốn đi thì không cần đi đâu”.
Lâm Ẩn nhìn Hạ Nguyệt, hờ hững nói.
Ở trong mắt anh, cô nhóc này giống như một em gái nhỏ vậy, chuyện nhỏ thế này, anh không ngại ra tay giúp một chút.
“Đàn anh, anh không biết thôi, anh họ của Lưu Hạo làm việc với Thẩm Tam Gia, chúng em không đắc tội nổi”, Hạ Nguyệt dè dặt nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Đàn anh, anh phải nhớ, đợi sau đó nếu gặp anh họ của Lưu Hạo thì nhất định đừng đắc tội đấy”.
“Nếu có chuyện gì thì gọi vào số này”, Lâm Ẩn cầm lấy giấy bút trong tay Hạ Nguyệt, viết một số điện thoại lên rồi đưa cho cô ta.
Số điện thoại này là cấp dưới làm cho anh sau khi trở về từ Bồng Lai, sợ không liên lạc được với anh, bây giờ có rất ít người biết số điện thoại này.
Nếu để những nhân vật lớn thật sự của Long Quốc biết một học sinh cấp ba nho nhỏ có thể có được số điện thoại của người đứng đầu phương Đông thì chắc chắn sẽ ghen tị đến phát điên cho xem.
“Đàn anh…”
Cô nhóc Hạ Nguyệt cầm tờ giấy Lâm Ẩn đưa cho mình, trong chốc lát cũng không biết nói gì.