Mục lục
Chàng rể cực phẩm – Lâm Ẩn (Full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Tâm tư của Vương Tử Văn

Rất hiển nhiên, ở trong giới con ông cháu cha nhỏ hẹp này, Vương Tử Văn đương nhiên là anh cả rồi, dù sao thân thế bối cảnh của hắn cũng đồ sộ nhất, hắn là con một của nhân vật nắm thực quyền nhà họ Vương.

“Đây, Kỳ Mạt.” Vương Tử Văn động tác thuần thục, rất là tao nhã rót đầy một phần ba ly rượu vang rồi đưa cho Trương Kỳ Mạt.

“Cám ơn.” Trương Kỳ Mạt rất lịch sự nhận lấy ly rượu, nhưng sắc mặt thì không mấy tự nhiên, liếc nhìn Lâm Ẩn một cái, sắc mặt Lâm Ẩn vẫn như thường.

Vương Tử Văn lại rót thêm một ly rượu, liếc mắt đánh giá Lâm Ẩn, hỏi: “Cậu này là ai? Hình như còn chưa giới thiệu.”

“Cậu ta là trợ lý giám đốc của Kỳ Mạt ở trong tập đoàn Trương thị, làm việc lặt vặt này nọ cho Kỳ Mạt thôi.” Trương Hồng Ngọc giành trước trả lời thay Lâm Ẩn.

“Ồ? Trợ lý.” Vương Tử Văn hứng thú vô cùng: “Nếu đã là trợ lý của Kỳ Mạt, vậy thì cùng nhau uống một ly đi.”

“Thật có lỗi, tôi không uống rượu.” Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.

“To gan, cậu là ai, anh Vương mời cậu uống rượu là cho cậu thể diện, cậu không cần thể diện sao?” Tần Phi là người đầu tiên lên tiếng chất vấn.

“Kiểu trợ lý bé nhỏ này thì làm sao mà biết thưởng thức rượu quý thượng đẳng chứ?” Ngô Sở Vũ kiêu ngạo nói: “Tôi thấy chỉ dựa nào cậu ta thì cả đời cũng không có cơ hội được uống lần nữa.”

Lâm Ẩn lắc đầu, cười nhưng không nói gì.

“Thôi bỏ đi, đừng để cậu ta làm mất hứng, chúng mình uống là được rồi.” Vương Tử Văn lạnh lùng nói, ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Ẩn.

Nói xong, mấy người ở đây đều giơ cao ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ.

“Kỳ Mạt, mấy người trẻ tuổi các cháu ở lại đây trò chuyện đi, bác còn có một cuộc hẹn, bác đi trước nha.” Sau khi uống xong rượu, Trương Hồng Ngọc nghiêm túc nói: “Tử Văn, Kỳ Mạt vừa tới Minh Bảo Hiên, cháu phải chiếu cố nó nhiều, hiểu chưa?”

Vương Tử Văn cười nói: “Bác gái, bác yên tâm, có cháu ở đây, không ai dám có mắt như mù ăn hϊế͙p͙ em ấy đâu. Kỳ Mạt là cháu gái bên nhà họ Trương của bác, nếu so sánh quan hệ mà nói, thì cháu cũng có thể gọi em ấy một tiếng em họ mà, phải không?”

“Được rồi, tự cháu thấy sao thì làm vậy đi.” Trương Hồng Ngọc nói một câu, sau đó xoay người rời đi, đến một chỗ khác của Minh Bảo Hiên.

Đợi sau khi Trương Hồng Ngọc rời đi, Vương Tử Văn tươi cười nhìn kỹ Trương Kỳ Mạt.

Trong ánh mắt của hắn lộ ra một nét tham lam khó phát hiện.

Hôm nay, Trương Kỳ Mạt mặc một bộ váy màu trắng nhạt gọn gàng, da thịt như tuyết trắng, gương mặt tinh xảo, dáng người cao gầy lại duyên dáng quyến rũ, tuy rằng cách ăn diện và trang điểm không có gì đặc biệt, nhưng khí chất lại hơn người, cặp mắt đặc biệt có thần, hoàn toàn là một cô gái xinh đẹp tự nhiên, hoa nhường nguyệt thẹn, sắc nước hương trời.

“Một người đẹp hiếm thấy.” Vương Tử Văn âm thầm tán thưởng trong lòng, bất giác nuốt nước miếng.

Hai năm trước khi còn là một tay chơi, hắn đã nghe danh Trương Kỳ Mạt là một người đẹp nổi tiếng khắp thành phố Thanh Vân rồi. Gần đây còn được nghe Trương Kỳ Mạt đã gây được tiếng vang lớn trong giới châu báu danh tiếng một lần nữa lan truyền rộng rãi trong giới thượng lưu.

Hai ngày trước, Vương Tử Văn nhìn thấy Trương Kỳ Mạt nhan sắc tuyệt trần phát biểu trêи một kênh truyền thông trong ngày hội triễn lãm trang sức, lúc ấy mới lập tức nổi lên tâm tư khác.

Là một tay săn hoa kỳ cựu, thứ mà hắn giỏi nhất là việc này, hắn thích săn các người đẹp với nhiều tích cách và khí chất khác nhau. Hơn nữa thủ đoạn rất cao siêu, ra tay hào phóng, còn hiểu tâm lý phụ nữ, không lần nào thất bại, dù sao thì trong nhà cũng có nhiều tiền để cho hắn phung phí.

Đúng lúc bác gái Trương Hồng Ngọc chủ động tìm tới, giới thiệu Trương Kỳ Mạt cho mình, thế là hắn đồng ý ngay, chủ động hẹn gặp mặt ở Minh Bảo Hiên.

Không ngờ sau khi nhìn thấy Trương Kỳ Mạt ngoài đời, cô còn xinh hơn trong ảnh khiến hắn kinh ngạc không thôi, trong lòng nhanh chóng vạch ra kế hoạch, nhất định phải cưa đổ Trương Kỳ Mạt.

Bằng không thì làm sao vừa mới gặp mặt mà hắn đã lập tức mang hai chai rượu một trăm mấy ngàn ra phô trương được.

Theo như Vương Tử Văn thấy, mấy cô gái đẹp rẻ tiền lúc trước mà mình từng chơi đùa hoàn toàn không thể nào sánh được với Trương Kỳ Mạt, để dụ cô lên giường cho dù có chi thêm nhiều tiền và dùng nhiều thủ đoạn hơn đi chăng nữa thì cũng xứng đáng.

Vừa xuất thân là cành vàng lá ngọc của nhà họ Trương, lại vừa là tiên nữ sắc nước hương trời, còn sáng tạo ra kỷ lục trong giới đá quý ở thành phố Thanh Vân, tác phẩm thiết kế bán được với giá trêи trời một trăm triệu.

Chờ chinh phục được Trương Kỳ Mạt, sau khi chuyện này thành công rồi thì bản thân hắn sẽ có thể khoe khoang rằng từng chơi một người đẹp chất lượng cao khắp giới thượng lưu, thậm chí còn có thể khoe khoang tận nửa đời cũng được ấy chứ.

Còn bác gái Trương Hồng Ngọc nói gì mà kết tóc se duyên, ha ha, mơ tưởng muốn bước vào cửa giàu sang nhà họ Vương sao?

Chờ đến lúc chơi chán Trương Kỳ Mạt rồi vứt sang một bên. Nếu như cô ta muốn làm người tình ở bên ngoài cho mình thì cũng được, dù sao thì cũng chỉ cần dùng tiền để nuôi là xong.

Trong lòng Vương Tử Văn tràn ngập ý nghĩ ɖâʍ đãng, nhịn không được muốn nhanh chóng bắt lấy Trương Kỳ Mạt, ánh mắt cũng phát sáng lên như sói đói.

“Đúng rồi, còn chưa hỏi trợ lý giám đốc này tên là gì?” Vương Tử Văn nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, cảm giác được người này có thể sẽ là vật cản trở, lạnh lùng hỏi.

“Lâm Ẩn.” Lâm Ẩn trả lời rất thờ ơ.

“Ồ, trợ lý Lâm.” Vương Tử Văn khẽ gật đầu, mắt nhấp nháy: “Không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy tên của trợ lý Lâm rất là quen thuộc?”

“Anh Vương, tôi nhớ ra rồi, cậu ta chính là thằng ở rể vô dụng nổi tiếng của nhà họ Trương. Lâm Ẩn!” Tần Phi cười to nói, trêи mặt lộ ra sự khinh thường vô cùng.

“Cậu ta là con rể ở rể của nhà họ Trương!” Ngô Sở Vũ bưng kín miệng, giống như đang cố gắng áp chế tiếng cười nhạo của chính mình.

“Trời ạ, vừa rồi còn mới nhắc tới, không ngờ kẻ vô dụng tiếng tăm lừng lẫy đó lại đang ngồi ngay trước mặt chúng ta. Đúng là bất tài, chúng ta nói cậu ta đến vậy mà vẫn không dám đáp trả.” Thẩm Hạo cũng cười khẩy nói.

“Hóa ra cậu là Lâm Ẩn!” Vương Tử Văn cười nhạo một tiếng, làm bộ làm tịch nói: “Thật ngại quá, lúc nãy Sở Vũ đã nói cậu là đồ vô dụng… Theo như tôi cảm thấy, cậu không phải vô dụng đâu, cậu hẳn là một tên cực kì vô dụng mới đúng.”

“Bằng không, là một người đàn ông tại sao phải đi theo vợ mình làm trợ lý để kiếm tiền chứ?” Vương Tử Văn lắc đầu nói, dáng vẻ giống như là đang bàn đến chuyện quốc gia đại sự.

Lâm Ẩn thản nhiên nhìn thoáng qua Vương Tử Văn, cũng không nói thêm cái gì, loại người như hắn Lâm Ẩn đã từng gặp rất nhiều.

“Vương thiếu gia, tôi cảm thấy mọi người nói chuyện có lẽ nên lịch sự hơn một chút?” Trái lại khi Trương Kỳ Mạt nghe thấy có người nói Lâm Ẩn như vậy, lập tức thấy hơi mất tự nhiên.

Chuyện này lại khiến cho lâm Ẩn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Trương Kỳ Mạt thế mà lại nói giúp mình.

Vương Tử Văn mỉm cười, rất có phong độ nói: “Xin lỗi Kỳ Mạt. Là anh thất lễ, không để ý đến cảm nhận của em. Lần này cũng là lần đầu anh nhìn thấy Lâm Ẩn ngoài đời, thấy giận quá, muốn bên vực em thôi!”

“Đúng vậy, Kỳ Mạt, anh Vương cũng chỉ thấy thiệt thòi cho em mà thôi, đi theo loại vô tích sự này chịu bao nhiêu ấm ức.” Tần Phi phụ họa vào.

“Nè, Kỳ Mạt, nếu đổi lại là tớ, tớ đã sớm đá loại đàn ông này ra khỏi cửa rồi, ở đó mà còn giữ anh ta lại làm trợ lý để trục lợi nữa?” Ngô Sở Vũ khinh thường nói: “Cậu xem đi, trêи người cậu có một món đồ sang trọng nào không? Trang sức đá quý cái gì cũng không có, tớ thấy nhẫn kết hôn cậu cũng không đeo, chuyện này rốt cuộc khiến cậu tủi thân bao nhiêu cơ chứ?”

“Đúng là chỉ nghĩ đến thôi đã khiến người ta tức giận, Lâm Ẩn này thật sự làm nhục mặt đàn ông chúng ta quá!” Thẩm Hạo tràn đầy oai phong nói: “Kỳ Mạt, nếu như em muốn đá cậu ta ra khỏi cửa, chỉ một câu thôi, anh sẽ giúp em giải quyết cậu ta, bảo đảm khiến cho cậu ta không dám nói một câu nhảm nhí nào, cũng không dám giở thói côn đồ nào với nhà họ Trương, chỉ biết ngoan ngoãn cút đi ra chỗ khác!”

“Mọi người đừng nói nữa, đây là chuyện riêng của tôi.” Sắc mặt Trương Kỳ Mạt rất khó chịu.

“Các người đừng nói nữa, đây là chuyện trong nhà của Kỳ Mạt.” Vương Tử Văn tràn đầy phong độ, mỉm cười nhìn Trương Kỳ Mạt: “Kỳ Mạt, nếu em có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại cho anh, tin anh đi, thế lực của Vương Tử Văn này trong thành phố Thanh Vân cũng không nhỏ đâu.”

Nói xong, Vương Tử Văn búng tay.

“Tần Phi, đi đến phòng đựng đồ chuyên dụng của tôi, lấy quà tôi đã chuẩn bị cho Kỳ Mạt ra đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK