Mục lục
Chàng rể cực phẩm – Lâm Ẩn (Full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 159: Các người mau xin lỗi đại sư Lâm

“Câu! Oắt con, cậu đến từ đâu mà lại ăn nói ngông cuồng như thế? Dám đánh con trai của Trịnh Thông tôi, còn dám tỏ ra hung hăng trước mặt tôi nữa!” Trịnh Thông nói, sắc mặt ông ta toát ra vẻ giận dữ, chỉ mong có thể ăn tươi nuốt sống Lâm Ẩn.

Thấy Trịnh Nguyên bảo thê thảm như thế, giống như lửa giận bốc ngùn ngụt lên trời, nhưng ông ta vẫn hơi sợ ngón võ của Lâm Ẩn, không dám ra tay đánh anh.

“Người không đụng đến tôi, thì tôi sẽ không đụng đến người.” Lâm Ẩn lạnh lùng nói, anh ngồi xuống bắt đầu uống trà.

Trịnh Thông nhìn thấy Lâm Ẩn như thế, bèn cảm thấy tức giận tột cùng, cái thằng nhà quê này nghĩ mình là ai chứ? Chẳng qua chỉ là bác sĩ, luyện được chút võ công, mà dám hung hăng như thế này rồi à?

Mắc gì không đụng đến cậu kia chứ? Nhà họ Trịnh vừa có tiền vừa có quyền, muốn đụng mày thì sao nào? Kiếm được nhiều tiền như thế chẳng phải để làm bộ làm tịch à?

“Hôm nay ông đây cứ muốn đụng đến cậu đấy, thì sao nào?” Trịnh Thông lạnh lùng nói, ông ta vẫy tay: “Tụi mày vào kho lấy vũ khí ra đây.”

Mười mấy gã bảo vệ nghe theo lời chỉ huy của ông ta, quay người đi ra khỏi căn biệt thự, lấy vũ khí đến cho ông ta.

“Nhóc con họ Lâm kia, cậu đừng nghĩ rằng cô cả Công Tôn mời cậu sang đây khám bệnh, rồi cậu muốn gì làm nấy, chẳng qua cậu chỉ là một thằng thầy thuốc quèn, là một con chó phục vụ cho nhà giàu như bọn tôi thôi.” Trịnh Thông lạnh lùng nói, trông ông ta có vẻ kiêu ngạo vô cùng.

Lâm Ẩn cười lạnh, anh ném ly trà trong tay của mình vào người Trịnh Thông, đập mạnh vào bụng ông ta, khiến cho ông ta xấu mặt ngay tại chỗ. Trịnh Thông ói mửa, bãi nôn dính đầy người, trông có vẻ nhếch nhác cực kỳ.

“Khụ khụ.” Trịnh Thông nhìn Lâm Ẩn với gương mặt giận dữ, ông ta cắn chặt răng.

“Ông nghĩ chỉ cần có tiền thì muốn gì cũng được sao?” Lâm Ẩn lạnh lùng nói, rồi chậm rãi đứng dậy: “Cút đi hết cho tôi, các người không có tư cách đánh nhau với tôi đâu.”

“Lâm Ẩn, có phải cậu hung hăng quá rồi hay không?” Một người đàn ông trung niên nói với giọng lạnh lùng, ông ta lập tức rút điện thoại ra, tiếng chuông tích tích vang lên, chuẩn bị gọi công ty vệ sĩ, tìm vài người đến đánh thằng nhóc không biết sống chết này một trận.

“Đúng rồi! Hôm nay tuyệt đối không được tha cho cậu ta, dám đánh người trong biệt thự Tòng Long chúng ta, coi người nhà họ Trịnh như không khí rồi ư? Cũng xem thường nhà Công Tôn quá đáng đấy?”

“Nhà họ Công Tôn cũng có quy tắc của mình, dám đánh người ở đây, cậu chết chắc rồi!”

Một đám đàn ông trung niên chỉ chỉ trỏ trỏ với vẻ hung hăng, nhưng không có ai dám đứng lên động tay động chân với Lâm Ẩn.

“Gia chủ Trịnh, đã lấy đồ đến rồi.” Vào lúc này, đội ngũ bảo vệ nhanh chóng quay trở lại, đưa một túi câu cá cho Trịnh Thông.

Ánh mắt Trịnh Thông trở nên lạnh lùng, ông ta không nói tiếng nào, dứt khoát cầm túi câu cá, lấy khẩu súng ra, nhắm thẳng vào Lâm Ẩn.

“Mau quỳ xuống cho ông!”

Má nó, cái thằng nhà quê đến từ tỉnh Đông Hải này, dám đánh con trai Trịnh Nguyên Bảo ác như thế trước mặt mình, hung hăng muốn chết, lại còn trước mặt nhiều người như thế nữa kia chứ. Nếu như không vớt vát lại chút mặt mũi, sau này làm sao sống ở trong giới nhà giàu ở tỉnh Cao Dương đây.

Lâm Ẩn như cười như không.

“Thế nào? Có còn dám hung hăng như vậy nữa hay không? Cậu nghĩ tôi chỉ hù dọa cậu chơi chơi thôi à, ở trong tỉnh Cao Dương, tôi muốn làm cậu biến mất khỏi thế giới này thì cũng chẳng có vấn đề gì đâu.” Trịnh Thông nói với giọng lạnh lùng.

“Dạ đúng rồi bố, mau trừ khử nó đi! Nó ỷ mình quen với cô Công Tôn, cho rằng mình vô địch thiên hạ rồi, cũng không nghĩ lại mà coi, nó chỉ là con chó được bỏ tiền mướn về thôi, với quan hệ giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Công Tôn, trừ khử nó thì có làm sao?” Trịnh Nguyên Bảo thét lên, gương mặt toát ra vẻ oán hận, ánh mắt đắc ý.

Có giỏi võ đến đâu đi chăng nữa thì sao, tôi không tin sức của một người có thể chống lại trời.

“Chú tư, cậu gọi cho cô cả Công Tôn một cuộc, kể rõ đầu đuôi câu chuyện, sau khi đánh tiếng với cô ấy xong thì giải quyết thằng ngu này, vứt nó ra biển làm mồi cho cá mập.” Trịnh Thông lạnh lùng nói.

Tích tích tích, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh lập tức gọi điện, chuẩn bị nói lại ngọn ngành câu chuyện cho Công Tôn Thu Vũ nghe.

Trịnh Thông nhìn Lâm Ẩn với gương mặt bỡn cợt, chỉ cần báo cho cô Công Tôn Thu Vũ một tiếng thì có thể trừ khử thằng ngu này ngay, nếu không vì nể mặt cô Công Tôn, nó là cái thá gì cơ chứ?

“Tôi đếm từ một đến năm, nếu như ông còn dám chỉ súng vào tôi, tôi đảm bảo hai tay ông sẽ không còn cầm được đồ nữa.” Lâm Ẩn nhìn Trịnh Thông với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng lại hằm hằm sát khí.

Trịnh Thông vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, cầm chắc khẩu súng trêи tay, ông ta không hiểu nổi cái tên Lâm Ẩn này mượn dũng khí ở đâu, mà lại dám hung hăng như thế, thằng liều không sợ chết ư? Cậu ta nghĩ rằng cô Công Tôn có thể bảo vệ được cậu ta à?

“Ha ha, cậu nghĩ cô Công Tôn sẽ bảo vệ cậu ư? Nhìn những chuyện cậu đã làm trong ngày hôm nay đi, sao cô Công Tôn có thể vì một người ngoài như cậu mà làm khó nhà họ Trịnh chúng tôi.” Trịnh Thông cười lạnh, chỉ đợi Công Tôn Thu Vũ trả lời, là ra tay ngay.

“Ở bên đó thế nào rồi? Chuyện gì thế?”

Vào lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên, Công Tôn Thu Vũ đi đến gần bọn họ.

Gương mặt cô ấy lộ ra vẻ nghi ngờ, nhìn Trịnh Nguyên Bảo bị đánh cho thê thảm, rồi lại nhìn gương mặt của mấy người cùng bọn với Trịnh Thông, cũng hiểu đại khái đã có chuyện gì xảy ra.

Ôi chao, đám người hồ đồ này, đến anh họ mà cũng dám động chạm, không biết vì sao nhà họ Văn đi đời à?

“Cô Công Tôn, cô đến rồi ư? Thằng Lâm Ẩn nhà quê này đánh Nguyên Bảo bị thương nặng, còn dám ném ly vào người tôi nữa, cô cả, cái thằng này chỉ là người làm mướn mà thôi, tôi nghĩ cô sẽ không vì nó mà làm khó nhà họ Trịnh của tôi đâu nhỉ?” Trịnh Thông nói một cách khách sáo.

“Phải đó, Thu Vũ, tên Lâm Ẩn này quá đáng lắm, nó còn đá vào chỗ quan trọng của anh nữa! Anh sẽ không tha cho nó đâu, Thu Vũ, chúng ta thân thiết với nhau như thế, em sẽ không giúp người ngoài đâu nhỉ?” Trịnh Nguyên Vũ kêu oan.

Công Tôn Thu Vũ xoa bóp thái dương, cảm thấy đầu mình đau buốt, rồi gương mặt của cô lập tức trở nên tức giận.

“Có nhìn thấy chưa, đồ ngu ngốc, cô Công Tôn đã nổi giận rồi kia kìa, còn không mau qua đây quỳ xuống xin lỗi?” Trịnh Thông nói với vẻ đắc ý, ông ta tức giận chỉ trích Lâm Ẩn.

Quả nhiên, mặc dù cô Công Tôn rộng lượng, nhưng gặp phải những chuyện như thế này, người mình dẫn đến không biết sống chết thì vẫn sẽ tức giận thôi.

“Ông đừng nói nữa! Bỏ xuống!” Công Tôn Thu Vũ tức giận nói, cô ấy chỉ vào người Trịnh Thông.

Sắc mặt Trịnh Thông có vẻ nghi ngờ, ông ta hỏi: “Cô cả, ý cô là?”

“Tôi nói ông buông cái thứ trong tay xuống, muốn chết à?” Công Tôn Thu Vũ tức giận nói.

Còn dám chỉ súng vào người anh họ, nhà họ Trịnh thật sự muốn tìm đường chết đây mà.

“Tôi…” Sắc mặt Trịnh Thông xanh mét, ông ta nhìn vẻ tức giận trêи mặt Công Tôn Thu Vũ, bèn bỏ súng xuống.

Chuyện gì thế này? Mặc dù cô Công Tôn có địa vị cao quý, nhưng bình thường cô ấy luôn tỏ ra lịch sự với những người lớn tuổi như ông ta, sao hôm nay lại chỉ thẳng vào mũi ông ta mà mắng kia chứ?

Lẽ nào là vì thằng nhà quê Lâm Ẩn này?

“Tất cả các người, mau xin lỗi đại sư Lâm!” Công Tôn Thu Vũ nói bằng giọng lạnh lùng.

“Cái gì? Xin lỗi cậu ta à?”

“Không phải chứ? Chúng tôi cũng cần phải xin lỗi một tay giang hồ bịp bợm sao? Tôi, tôi…”

“Cậu ta đã đánh Trịnh Nguyên Bảo thê thảm thế kia rồi, mà gia đình chúng tôi còn phải xin lỗi cậu ta nữa à?”

Gương mặt của tất cả mọi người ở đây đều toát ra vẻ sợ hãi, không dám tin vào mắt mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK