Mục lục
Chàng rể cực phẩm – Lâm Ẩn (Full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 515: Tư Mã thị ở Giang Châu?

“Liên quan gì đến tôi à? Ha ha, anh nói chuyện ghê thế nhỉ?”, Tư Mã Phong khinh thường nhìn Lâm Ẩn.

“Ở thủ đô này chẳng có mấy người dám nói chuyện như thế với ông đây đâu”, vẻ mặt Tư Mã Phong lộ vẻ hứng thú nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn: “Nói cho tôi nghe anh đi làm ở công ty nào! Có tin chỉ cần ông gọi một cuộc điện thoại là anh mất việc ngay, không còn chỗ sống trong thủ đô này không!”.

“Chỉ là một tên thấp kém ăn mặc bần hàn mà cũng cố tỏ vẻ à, dám lớn lối trước mặt anh Phong, anh là cái thá gì chứ?”.

“Đã nghe nói đến Tư Mã thị ở Giang Châu chưa? Anh Phong của chúng tôi là cậu ấm nhà họ Tư Mã đấy! Với thân phận của anh còn chẳng kiếm nổi đường đi vào giới thượng lưu nhỉ, chắc không biết đâu?”.

“Ầy. Mọi người không thấy anh ta chỉ là một tên vô dụng thôi sao, biết gì mà biết? Cũng lắm lắm cũng chỉ là nhân viên văn phòng của công ty nhỏ, là người đứng dưới đáy xã hội mà thôi”.

Mấy cô cậu đi bên cạnh Tư Mã Phong đều lũ lượt nói giúp cho Tư Mã Phong, châm chọc Lâm Ẩn chẳng chút khách khí.

Mỗi người bọn họ đều đeo lên mặt vẻ thượng đẳng cực kỳ, ánh mắt cũng toát lên sự khinh thường tột độ.

Đúng vậy, mấy người đi bên cạnh Tư Mã Phong tuy không sánh được với thế gia tài phiệt tài sản trăm tỷ như nhà họ Tư Mã, nhưng ai nấy đều có bối cảnh không hề tầm thường.

Chí ít mấy người bọn họ còn trẻ tuổi như thế, tất cả đều có tiền có thế riêng cho mình.

So với một tên trông giống nhân viên làm công ăn lương đứng dưới đáy xã hội, có tư cách gì mà so với bọn họ? Chỉ là một thứ vô dụng thôi mà.

“Ồ, Tư Mã thị ở Giang Châu?”, Lâm Ẩn cười lạnh, cầm ly rượu lên thưởng thức một ngụm vang đỏ, rồi lại lắc lắc đầu.

Lâm Ẩn từng nghe nói đến nhà họ Tư Mã, là một thế lực rất mạnh mẽ ở trong các thế gia đứng đầu ở thủ đô, chỉ kém năm gia tộc lớn một chút gốc gác mà thôi.

Nhà họ Tư Mã là một thế gia phụ thuộc vào Triệu thị ở thủ đô, khắng khít như thể chân tay.

Thế gia ở thủ đô có vô số, ngoại trừ năm gia tộc lớn đứng trêи đỉnh thì vẫn còn rất nhiều các thế gia nhà giàu hạng một hạng hai khác.

Những thế gia này tuy không sánh được với những quái vật khổng lồ như nhà họ Tề, nhà họ Từ, nhưng với người bình thường mà nói, vậy cũng đã đủ thần thánh rồi.

Như nhà họ Tư Mã này, sản nghiệp của gia tộc trải rộng khắp toàn quốc, gộp lại chắc chắn vượt quá ngưỡng trăm tỷ, danh tiếng hiển hách, cũng coi là đáng gờm trong các thế gia hạng một ở thủ đô.

“Sao nào? Anh chưa từng nghe nói đến nhà họ Tư Mã à? Hay là cảm thấy nhà họ Tư Mã là hạng xoàng xĩnh?”, Tư Mã Phong đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn: “Nhìn dáng vẻ của anh trông rất tự tin nhi, là ai cho anh can đảm giả bộ như thế vậy?”.

Tư Mã Phong khá là khó chịu với thái độ của Lâm Ẩn.

Sau khi cậu ta nói ra thân phận cậu ấm nhà họ Tư Mã của mình, thế mà anh lại lắc đầu cười khẩy?

Đúng là hài hước. Trong mảnh đất thủ đô này, cứ hễ cậu ta lấy uy danh của nhà họ Tư Mã ra, thì có ai không khách sáo nể vài phần mặt mũi, không dám nói lấy một câu phật lòng?

Coi bộ tên họ Lâm này chưa trải đời, với đẳng cấp của anh ta thì hẳn còn chưa nghe qua cái họ Tư Mã nữa là.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tư Mã Phong càng thêm xem thường Lâm Ẩn.

“Cậu nói không sai”, Lâm Ẩn nhìn về phía Tư Mã Phong, nói với vẻ hờ hững: “Trong mắt tôi, chẳng có nhà họ Tư Mã các cậu”.

“Cái gì? Trong mắt anh không có nhà họ Tư Mã? Anh nghĩ mình là ai?”, Tư Mã Phong cười lạnh, nhìn Lâm Ẩn với vẻ khinh thường: “Tôi thật không biết loại vô dụng như anh sao lại dám nói ra những lời này?”.

“Ha ha, người đàn ông này vô tư quá nhỉ? Không coi nhà họ Tư Mã ra gì? Đúng là buồn cười chết mất”>

“Mấy thứ rác rưởi dưới đáy xã hội này tôi thấy cũng nhiều rồi, bản thân không có tài cán gì mà còn tự cho mình là thiên hạ vô địch, chẳng coi ai vào mắt, chứ thực tế chỉ là đống ô hợp mà thôi”.

Khi Lâm Ẩn nói ra một câu như vậy, mấy cô cậu đi theo Tư Mã Phong đều bắt đầu khinh thường cười phá lên, nhìn Lâm Ẩn cứ như đang nhìn một tên hề.

Đúng là chuyện cười chết ngất, không để nhà họ Tư Mã vào mắt? Chắc là không biết nhà họ Tư Mã là gì đúng không? Tự coi mình là người giàu nhất thủ đô à?

Một người ngu đến trình độ nào mới khiến người ta cười phá lên như vậy nhỉ?

“Anh Phong, tôi thấy anh nên dạy dỗ tên ngu si này đi. Anh ta dám bất kính với anh, phải đánh một trận ra trò”.

“Không sai, anh Phong, tôi cũng nghĩ vậy đấy. Tôi thấy bộ dạng ngu xuẩn kia hình như là không phục lắm. Không dạy dỗ anh ta một trận lại, anh ta vẫn chưa biết mình có bao nhiêu phân lượng đâu”.

Hai gã trai thân hình đô con ở bên cạnh Tư Mã Phong lên tiếng đề nghị.

“Tư Mã Phong, cậu không thấy hành động của mình quá đáng rồi sao? Chuyện của chúng tớ vốn chẳng liên quan gì đến cậu”, Sở Sở mở miệng nói, vẻ mặt có hơi bất mãn.

Cô ấy vốn chẳng có ấn tượng gì tốt với Tư Mã Phong, chỉ lên tiếng chào hỏi với tư cách bạn học cũ mà thôi, không ngờ Tư Mã Phong lại được đà lấn tới.

Trước đây ở đại học, Tư Mã Phong nổi danh là cậu chủ đào hoa, thế mà lại bám dính lấy cô ấy không buông.

Sau khi nghe Sở Sở nói một câu như thế, sắc mặt Tư Mã Phong đỏ lên, hung tợn trợn trừng Lâm Ẩn, trong lòng cảm thấy tức giận vô cùng.

Cậu ta thấy Sở Sở đang bảo vệ cho tên vô dụng họ Lâm này? Dựa vào đâu chứ> Một người thấp kém hơn cậu ta vô số lần, thế mà lại khiến nữ thần như Sở Sở phải để tâm đến?

“Sở Sở, cậu đừng tức giận. Tớ nể mặt cậu nên sẽ không đi đánh người ta đâu, người như thế không đáng để tớ so đo tính toán. Chuyện này cũng chỉ nóng nảy nhất thời thôi, tớ không chịu được người vô giáo ɖu͙ƈ và hạ đẳng như anh ta, Lễ phép cơ bản nhất mà anh ta còn chẳng hiểu”, Tư Mã Phong nhìn về phía Sở Sở, trêи mặt lộ ra nụ cười lấy lòng.

“Tớ thật sự cảm thấy cậu không đáng, nếu qua lại với một người đàn ông vô dụng như thế này, vậy thì tiếc quá…”, Tư Mã Phong vừa nói với giọng tiếc hận, vừa lộ ra tia đố kị ở trong ánh mắt.

Sắc mặt của Sở Sở ửng đỏ, không nói gì cả, thật ra trong lòng cô rất muốn qua lại với Lâm Ẩn, nhưng tiếc là anh không đồng ý.

“Sở Sở, tớ đã nói rồi, thứ vô dụng không tài cán gì như anh ta, sau này cậu bớt giao du lại đi, như thế sẽ hạ thấp thân phận của mình đấy”, Tư Mã Phong ngạo nghễ nói: “Sở Sở, sau này cậu đến thủ đô, có chuyện gì thì cứ báo cho tớ nhé, chuyện bình thường tớ cũng có thể giải quyết giúp cậu”.

“Đây là danh thϊế͙p͙ của tớ, lúc nào tớ cũng chờ điện thoại của cậu hết”.

Nói xong, Tư Mã Phong mỉm cười, không chút biến sắc đưa một tấm danh thϊế͙p͙ mạ vàng sang.

Trêи danh thϊế͙p͙ có đề thân phận của cậu ta, là chủ tịch tập đoàn Tư Mã ở thủ đô.

Tập đoàn Tư Mã ở thủ đô, đứng trong năm trăm vị trí đầu bảng trêи thế giới, liên quan đến khá nhiều ngành nghề, chú trọng về mảng sản nghiệp điện tử, có nhãn hiệu vô cùng nổi tiếng.

“Thế này đi, Sở Sở, vừa khéo tớ có mở một buổi tiệc đứng, cậu có muốn đi với tớ không? Mọi người đều là bạn cũ ôn lại chuyện xưa, tớ cũng giới thiệu cho cậu một vài nghiệp vụ ở thủ đô, sau này cậu rảnh thì giao lưu nhiều hơn”, Tư Mã Phong tươi cười nói lời mời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK