Chương 463: Cùng đường bí lối
Bốp!
Đột nhiên tách trà trong tay Quý Trọng Sơn rơi vỡ vụn ra đầy đất, bắn tung tóe đầy tay hắn.
Vầng trán hắn lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh, cổ tay vẫn không ngừng run rẩy, cảm thấy hoảng sợ tột cùng, áp lực đè nặng trong lòng.
Mấy ngày hôm nay vì Lâm Ẩn mà Quý Trọng Sơn không thể ngủ ngon giấc, áp lực mỗi ngày một gia tăng, cho đến ngày hôm nay thì đã không còn chịu đựng nổi nữa, hắn đã rèn sự bình tĩnh suốt mấy mươi năm, nhưng bây giờ cũng nhấp nhổm ngồi không yên!
Cái thằng nhóc Lâm Ẩn mạnh mẽ và ngang ngược quá!
“Ông Quý, ông, ông, hay là ông nghe theo lời đề nghị của gia tộc Bright đi, rút khỏi Cảng Thành trước đã, ra nước ngoài đi”, hiếm lắm quản gia già mới nhìn thấy Quý Trọng Sơn hoang mang, bèn vất vả khuyên lơn: “Chỉ cần còn rừng xanh, sợ gì không có củi đốt”.
“Không! Tôi không thể rời khỏi Cảng Thành được!”.
Gân xanh lồi lên trêи trán Quý Trọng Sơn, hắn đanh giọng gầm lên đầy phẫn nộ, gương mặt có vẻ không cam tâm!
Cảng Thành là căn cứ hắn đã điều hành mấy mươi năm nay,
Là căn cứ đế quốc thương mại của nhà họ Quý.
Một khi từ bỏ cơ nghiệp ở Cảng Thành để bỏ trốn ra nước ngoài, thế thì Quý Trọng Sơn hắn sẽ trở thành một con chó không nhà thật sự!
Gia tộc Cromir là gia tộc xuất thân từ thế giới ngầm, tuyệt đối sẽ không giữ lại một người vô tích sự.
Quý Trọng Sơn hiểu rất rõ, hắn có thể hợp tác với gia tộc tài phiệt bậc nhất trong thế giới ngầm là vì có thế lực hùng hậu trong Cảng Thành, có sức ảnh hưởng không ai sánh bằng, nắm giữ trật tự của thành phố tài chính quốc tế này.
Nếu như mất đi những thứ này.
Quý Trọng Sơn hắn còn có tư cách gì để hợp tác với gia tộc Bright nữa đây?
“Nhưng mà ông Quý, ông đã mất đi mạng lưới tình báo trong Cảng Thành rồi, cũng không còn thế lực ngầm nào có thể sử dụng được nữa”, ông quản gia lộ ra vẻ khổ sở: “Nếu còn tiếp tục nán lại đây thì ông sẽ chẳng còn cơ hội trở mình nữa đâu, còn Lâm Ẩn có thể đuổi đánh ông đến cùng, một khi để cậu ta tìm đến hải đảo này, thế, thế thì xong đời rồi!”.
“Câm miệng đi! Tôi, tôi tuyệt đối sẽ không thua Lâm Ẩn đâu!”, Quý Trọng Sơn ngập ngừng, hắn không có lòng tin tuyệt đối, mất khả năng kiềm chế cảm xúc
“Quý Phúc, tôi hỏi ông, bây giờ tình hình thành phố Cảng Thành thế nào rồi?”, Quý Trọng Sơn cố gắng ép mình phải bình tĩnh, hắn nghiêm mặt mà hỏi: “Tình hình kinh doanh của tập đoàn Vạn Sơn như thế nào? Thị trường cổ phiếu ra sao?”.
Gương mặt Quý Phúc tối sầm, ông ta nói: “Ông Quý, tình hình ở Cảng Thành vẫn không có chuyển biết tốt, vẫn y như vậy mà thôi, bị tập đoàn Lâm thị điên cuồng nhắm vào chúng ta trong giới tài chính, thị trường cổ phiếu đã sụp đổ, bị tạm hoãn giao dịch”.
“Giờ Lâm Ẩn đã có tiếng nói trong hội thương mại Cảng Thành, lật đổ quyền lực tuyệt đối của ông hồi trước trong hội, khiến cho rất nhiều người trong giới kinh doanh bị ông đàn áp và những gia tộc nhỏ được ngẩng đầu lên lần nữa, bọn họ đều lần lượt phản lại ông!”, Quý Phúc nói chậm rãi: “Không có sự kiểm soát của hội thương mại với giới kinh doanh, sức ảnh hưởng của tập đoàn trong giới kinh doanh Cảng Thành giảm hết một nửa”.
“Hơn nữa, lại thêm bản ghi chép mà Lâm Ẩn đã tung ra, vạch trần chuyện bí mật của ông, chúng ta cũng đã thất bại thảm hại trong mặt trận truyền thông, danh tiếng của tập đoàn, danh tiếng của ông đều rớt xuống đáy vực!”.
“Nhà họ Quý mất uy tín ở Cảng Thành, đây là tình hình đáng sợ nhất!”.
“Hôm qua, cục chính trị và pháp luật trong Cảng Thành đã công khai truyền gọi ông, nói ông có liên quan đến vài vụ án lớn, thông báo với toàn thể Cảng Thành, trong thời gian ba ngày, ông phải mời luật sư biện hộ rồi tự mình ra hầu tòa. Nếu như ông không ra mặt thì sẽ phát lệnh truy nã!”.
Quý Phúc gần như chảy mồ hôi đầm đìa, ông ta kể lại nhưng tin tức bất lợi với Quý Trọng Sơn bằng giọng nói run rẩy.
Đúng vậy, tình hình ở Cảng Thành đã đến mức không thể dọn dẹp được.
Nhà họ Quý đã thất bại thảm hại trêи mọi phương diện.
Cho dù là ngoài sáng hay là trong tối.
Đều không thắng nổi Lâm Ẩn!
Cùng đường bí lối.
Đây là lời đánh giá thích hợp nhất với Quý Trọng Sơn, người đã từng là thần thoại ở Cảng Thành.
“Tôi, không ngờ tôi lại lâm vào bước đường này…”, Quý Trọng Sơn giơ tay đỡ trán, giọng nói của hắn run rẩy.
Đế quốc thương mại của Quý Trọng Sơn trong Cảng Thành bị Lâm Ẩn chèn ép đến nỗi không sao thở nổi, bị đánh đến nỗi thương tích đầy mình, ngả nghiêng muốn đổ sụp.
Có thể nói là, không đến mười ngày sau, nhà họ Quý có thể tuyên bố phá sản.
Đây là kết cục mà Quý Trọng Sơn không sao ngờ đến!
Hắn vốn nghĩ rằng đưa một người ở vùng khác như Lâm Ẩn đến Cảng Thành thì mình có thể bắt cá trong rọ, mặc sức muốn làm gì thì làm.
Nhưng nào ngờ Lâm Ẩn lại không phải là một con ba ba, mà lại là rồng thật!
Rồng thật thổi một hơi thì phải khiến cho Cảng Thành thay hình đổi dạng, núi sông đảo ngược!
Cho đến ngày hôm nay, Quý Trọng Sơn mới bắt đầu hối hận.
Thoạt đầu sao hắn lại khinh thường Lâm Ẩn?
Tại sao phải bắt cóc đàn em của Lâm Ẩn, phải đụng đến một người như thần thánh như Lâm Ẩn.
“Quý Phúc, Quý Phúc, lấy điện thoại được tăng cường bảo mật của tôi sang đây…”, giọng nói của Quý Trọng Sơn run rẩy.
Quý Phúc dìu Quý Trọng Sơn với vẻ nghiêm túc, ông ta đưa điện thoại cho hắn.
Tích tích tích.
Quý Trọng Sơn vội vàng gọi một cuộc.
“Bà Văn, lẽ nào Hắc Long Vương vẫn còn chưa quyết định ra tay sao?”, Quý Trọng Sơn sốt sắng hỏi tiếp: “Gia tộc Bright hết cách rồi. Tôi không thể xử lý tình hình ở Cảng Thành nữa!”.
“Ông Quý, ông khiến cho ngài ấy vô cùng thất vọng”, giọng nói lạnh lùng của Văn Thiên Phượng vang lên ở đầu dây bên kia: “Không ngờ ông đối phó với Lâm Ẩn ở trong Cảng Thành, thế mà còn không ép được cậu ta tung con át chủ bài ra, ngài ấy nghi ngờ về năng lực làm việc của ông rồi đấy!”.
“Bà Văn! Bà có ý gì?”, Quý Trọng Sơn đanh giọng mà nói: “Tôi đã sử dụng hết mọi thế lực để giúp ngài ấy làm việc! Bây giờ, bị Lâm Ẩn ép đến nỗi cùng đường bí lối, đến danh tiếng của nhà họ Quý chúng tôi cũng trở nên xấu xí! Tập đoàn phá sản đến nơi, thế mà bà lại còn châm chọc tôi?”.
“Tôi châm chọc ông à? Ông Quý? Ông kém tài hơn người khác, đấu thua Lâm Ẩn mà còn trút giận sang tôi sao? Uổng cho ông sống cả nửa đời người, có tên tuổi lẫy lừng ở Cảng Thành, không ngờ lại chẳng làm gì được Lâm Ẩn ngay trong địa bàn của mình!”, Văn Thiên Phượng hận sắt không thành thép.
Quý Trọng Sơn thở hồng hộc, hắn giận dữ vô cùng.
“Được rồi, ông cũng không cần phiền muộn nữa. Ngài ấy tự có sắp xếp, ông rút lui khỏi Cảng Thành, ra nước ngoài trước đã”, Văn Thiên Phượng nghiêm mặt mà nói: “Cơ nghiệp của ông trong Cảng Thành chẳng là gì so với sự nghiệp vĩ đại của ngài ấy cả”.
“Làm việc theo mệnh lệnh của ngài ấy, mai sau vẫn còn cơ hội giành lại cơ nghiệp trong Cảng Thành, không những có thể thu hồi mọi thứ thuộc về ông mà còn có thể lấy được nhiều hơn nữa”, Văn Thiên Phượng nói năng từ tốn.
“Tôi không thể từ bỏ Cảng Thành, tôi cũng không thể ra nước ngoài được!”, Quý Trọng Sơn quát lên đầy tức giận.
Trong lòng Quý Trọng Sơn hiểu rất rõ, nếu như rút ra nước ngoài thì hắn sẽ không còn chút giá trị nào nữa, thế thì đến Hắc Long Vương cũng sẽ vứt bỏ con cờ vô dụng như hắn.
“Nếu như không chịu làm theo sự sắp xếp của ngài ấy, thế thì ông cứ ở lại Cảng Thành đợi chết đi”, Văn Thiên Phượng cười lạnh.
“Chuyện đã đến nước này rồi. Nhớ cho rõ đây, ông không được tiết lộ bí mật của ngài ấy, chứ bằng không người chết không phải chỉ có một mình ông đâu”, Văn Thiên Phượng nói chậm rãi: “Ông phải biết rằng gia đình ông, mấy đứa con trai của ông đang sống rất yên ổn bên nước ngoài”.