Mục lục
Chàng rể cực phẩm – Lâm Ẩn (Full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 931: Tin tức về hang động tiên

Lâm Ẩn mở cửa mật thất ra, anh thấy Lăng Chiến và Lăng Ngọc Sơn đang đợi ở đó.

Lâm Ẩn kinh ngạc hỏi: “Hai người tìm tôi có chuyện gì?”.

“Cậu Ẩn, chúng tôi muốn mời cậu cùng đi thám hiểm bí tàng Địa Tiên!”, Lăng Chiến nhìn Lăng Ngọc Sơn, ông ta ra hiệu cho anh ta nói tiếp.

“Cậu Ẩn!”.

Lăng Ngọc Sơn chắp tay với Lâm Ẩn rồi nói: “Khi tôi đưa Sương Nhi ra ngoài rèn luyện thì đã tình cờ phát hiện một hang động, hang động này có thể là do cao thủ Địa Tiên để lại”.

“Thiên La đan kia lấy được từ bên ngoài hang động. Nhưng mà thực thực của tôi quá thấp, lại còn mang theo Sương Nhi nên không thể tiếp tục đi vào. Tôi không còn cách nào khác nên chỉ có thể mang Thiên La đan về trước, nhưng không ngờ lại bị Điền Tái phát hiện”.

“Ồ?”.

Trêи mặt Lâm Ẩn xuất hiện vẻ hứng thú, bí tàng Địa Tiên rất đáng để anh mạo hiểm thử một lần.

“Bao giờ thì lên đường?”.

“Ba ngày sau!”.

. . .

Ba ngày sau, ba người Lâm Ẩn, Lăng Chiến và Lăng Ngọc Sơn lập tức lên đường.

Những người khác của nhà họ Lăng đều quá yếu, mang theo cũng chỉ thêm phiền, bởi vì Lăng Ngọc Sơn từng đi qua đó nên Lăng Chiến mới mang anh ta theo.

Cả ba vội vã đi suốt ba ngày mới đến được nơi mà Lăng Ngọc Sơn nói.

Đây là một dãy núi rất lớn, không cùng hướng với bí cảnh rừng rậm mà Lâm Ẩn từng vào.

Nhưng mà nơi này cũng không giống như lời Lăng Ngọc Sơn miêu tả lắm. Lăng Ngọc Sơn nói anh ta tình cờ phát hiện nơi này, lúc đó ở đây không có một bóng người, nhưng hiện tại trong ngọn núi này thỉnh thoảng lại có cao thủ đi qua.

Trêи đường đi nhóm Lâm Ẩn đã gặp mấy chục người rồi.

Lăng Ngọc Sơn lau mồ hôi lạnh trêи trán, anh ta nhỏ giọng nói: “Cậu Ẩn, rõ ràng lần trước tôi tới đây không có ai!”.

“Không sao, xem tình hình một chút đã!”.

Lâm Ẩn gật đầu nói.

Những người bọn họ gặp trêи đường đều có thực lực không quá mạnh, nhưng trong mắt những người đó đều xuất hiện sự tham lam, ai nấy đều đi đến hướng mà Lăng Ngọc Sơn chỉ.

“Ba người cũng muốn đến bí tàng Địa Tiên sao?”.

Khi sắp đến gần bí tàng Địa Tiên thì một thanh niên ăn mặc kiểu cách tiến đến trước mặt ba người Lâm Ẩn rồi cười hỏi.

“Phải!”.

Lâm Ẩn nói. Chuyện này cũng không cần thiết phải che giấu. Trêи đường đi anh đã nghe hơn chục người nhắc đến bí tàng Địa Tiên. Mục đích của người này đã rất rõ ràng, chắc hẳn cũng đến vì bí tàng Địa Tiên.

Mà người trước mắt rõ ràng là con gái đóng giả thành nam, nhưng kỹ thuật lại quá vụng về, chỉ cần là người không mù thì đều có thể nhận ra là con gái, hơn nữa cô ta cũng không lớn tuổi lắm.

Lâm Ẩn nhìn người đang giả nam này bằng ánh mắt nghiêm túc. Lúc nãy anh lại cảm nhận được sự uy hϊế͙p͙ từ trêи người cô ta.

Thực lực của cô gái trước mắt còn chưa qua được Hậu kỳ Thần Cảnh, nhưng lại có thể khiến một cao thủ sắp đột phá Nhân Tiên cảnh như anh cảm thấy bị uy hϊế͙p͙.

“Chậc chậc!”.

Cô gái giả nam nhìn ba người Lâm Ẩn, sau đó nói với vẻ đáng tiếc: “Thực lực của ba người quá yếu, nhất định không giành được thứ tốt gì. Hơn nữa bí tàng Địa Tiên kia năm mươi năm mới mở một lần, bây giờ đã mở được mười lần rồi, cũng không còn gì tốt cả”.

“Năm mươi năm mở một lần?”, Lăng Ngọc Sơn thốt lên.

Cô gái kinh ngạc nhìn ba người Lâm Ẩn: “Ba người không biết sao? Bí tàng Địa Tiên này đã được tìm thấy cách đây hàng chục năm, không có cái gì tốt cả. Nếu không thì mấy người nghĩ tại sao lại không có cao thủ chân chính nào đến đây?”.

“Vậy còn cô, tại sao cô lại đến đây?”, Lâm Ẩn hỏi nhỏ.

“Đương nhiên là tôi tới chơi rồi!”, cô gái đảo mắt một cái rồi nói.

Đột nhiên cô gái và Lâm Ẩn đều cùng chuyển mắt về phía trước.

Mấy phút sau ánh mắt Lăng Chiến cũng thay đổi.

Chỉ thấy bụi cỏ trước mắt đột nhiên tách ra, một con sói khổng lồ nhảy ra. Cả người nó trắng như tuyết, phải cao tầm bảy tám mét, trông nó như một con thú dữ thời cổ đại vậy. Càng đáng sợ hơn là có một ông già gầy gò đang ngồi trêи lưng con sói, hơn nữa trêи miệng con sói còn có vết máu.

“Xin chào Lang Vương đại nhân!”.

Nhìn thấy vậy thì các tán tu xung quanh lập tức quỳ rạp xuống đất. Ông lão này là tán tu nổi tiếng nhất dạo gần đây, tu vi của ông ta đã tới đỉnh cao Thần Cảnh, hơn nữa ông ta còn có thêm sự trợ giúp của con sói có thực lực Hậu Kỳ Thần Cảnh nữa, nên có rất ít người xung quanh đây có thể là đối thủ của ông ta.

Lăng Chiến và Lăng Ngọc Sơn cũng bị con sói dọa đến mức không dám thở mạnh.

“Cút ngay!”.

Ông già gầy đét hét lên một tiếng, ông ta vỗ lưng con sói rồi vọt vào rừng, sau đó biến mất.

Sau khi ông già gầy gò rời đi thì cô gái giả nam mới nuốt nước bọt lẩm bẩm: “Con sói mập như vậy, chắc chắn ăn rất ngon!”.

Lăng Chiến và Lăng Ngọc Sơn bị dọa giật mình, bọn họ vô thức cách xa cô gái này mấy bước. Nhìn ông già vừa nãy đã biết không dễ chọc vào chút nào, bon họ không muốn bị cô ta liên lụy chút nào đâu.

“Không biết nên xưng hô với cô thế nào?”.

Lâm Ẩn mỉm cười, không ngờ là cô gái này lại là một người mê ăn.

“Anh cứ gọi tôi là Tiểu Tuyết đi!”, bị người khác nhìn thấu thân phận nhưng cô ta cũng không quan tâm chút nào, ngược lại còn cảm thấy hứng thú nhìn Lâm Ẩn. Cô ta cảm thấy vừa rồi Lâm Ẩn rất ngầu, ngay cả mấy người trong hoàng tộc cũng không ai có được khí thế bình tĩnh như anh.

“Lâm Ẩn”.

Vẻ mặt Lâm Ẩn dửng dưng. Cô gái tên Tiểu Tuyết này chắc có lại lịch gì đó nên mới không muốn nói họ thật, anh cũng không quan tâm lắm.

“Lâm Ẩn?”, Tiểu Tuyết nhíu mày một cái, sau đó cô ta nói: “Nhanh đi chiếm vị trí tốt thôi, nếu không chờ bí cảnh mở ra thì chỉ có thể theo sau người khác”.

Sau chuyện của Lang Vương, Lăng Chiến và Lăng Ngọc Sơn càng trở nên cẩn thận hơn.

Chỉ có Lâm Ẩn và Tiểu Tuyết vẫn vậy, không có thay đổi gì.

Khi ngày càng gần đích đến, Lăng Chiến và Lăng Ngọc Sơn đột nhiên phát hiện trêи đường có rất nhiều cao thủ, thậm chí còn có một ít cao thủ bọn họ từng nghe nói đến.

“Không ngờ Vô Hồi Kiếm Thiệu Đông, Phích Lịch Thủ Trác Nam cũng tới!”, Lăng Chiến thở dài, không ngờ hai cao thủ đỉnh cao Thần Cảnh đều tới.

Lúc này chỉ có đi theo Lâm Ẩn thì Lăng Chiến và Lăng Ngọc Sơn mới có cảm giác an toàn.

Khi tới gần đích đến thì Lâm Ẩn dừng lại nói với hai người Lăng Chiến:

“Hai người chờ ở đây đi!”.

Lúc này anh đã nhận ra đằng trước có bốn năm cao thủ đã tiến nửa bước vào Nhân Tiên cảnh, Lăng Chiến và Lăng Ngọc Sơn quá yếu, nếu lát nữa có đánh nhau thì anh không chắc có thể bảo vệ được bọn họ.

“Anh ta rất tốt với hai người đấy!”, Tiểu Tuyết gật đầu, nói: “Mỗi lần bí tàng mở thì đều có cao thủ đã tiến nửa bước vào Nhân Tiên cảnh chết, tốt hơn hết là hai người nên chờ ở đây”.

“Nếu tôi lấy được đồ thì sẽ chia cho nhà họ Lăng một phần!”, Lâm Ẩn nghiêm tức nhìn hai người. Nếu Lăng Ngọc Sơn đã cho anh Thiên La đan thì anh cũng chấp nhận giúp nhà họ Lăng một chút.

“Vậy thì cám ơn!”.

Hai người Lăng Chiến cũng yên tâm, ở đây khiến bọn họ vô cùng áp lực.

Trước bí tàng Địa Tiên.

Một nhóm cao thủ khác nhau chia ra cố thủ mỗi bên.

Bọn họ vừa đề phòng nhìn nhau, vừa yên lặng chờ đợi cửa hang mở ra. Bây giờ vẫn chưa có thứ tốt gì nên không có ai ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK