Chương 754: Như ý muốn của cậu
Sắc mặt Cao Thiên Nguyên hơi thay đổi, ánh mắt hắn ta u ám.
“Anh Ẩn đúng là mạnh mẽ như lời đồn, hay cho câu không cần giải thích”, Cao Thiên Nguyên cười lạnh: “Vậy tôi chúc anh Ẩn sẽ gặp may mắn ở Ký Châu”.
Lâm Ẩn cũng giễu cợt nói: “Cậu không đủ tư cách chất vấn tôi. Tốt nhất là bảo sư phụ cậu ra mặt”.
“Anh yên tâm, sư phụ tôi sẽ yêu cầu anh giải thích”, Cao Thiên Nguyên lạnh giọng đáp lại.
Hai người đối đầu nhau khiến cho mọi người có mặt đều không dám xen vào, bầu không khí vô cùng đè nén.
Cho dù Cao Thiên Nguyên hay Lâm Ẩn thì hai người này đều là những người đứng đầu thế hệ trẻ trong sáu đại gia tộc.
Lâm Ẩn đã từng giết chết Lâm Tiếu, Cao Thiên Nguyên thì có chiến tích đẫm máu khi giết chết liên tiếp bảy đối thủ cùng tuổi trong nhà họ Cao để trở thành người thừa kế.
“Anh Cao, anh đừng nói nữa. Anh Ẩn và Sở Sở là bạn tốt. Hôm nay Sở Sở mời mọi người đến uống rượu, anh làm như thế sẽ khiến Sở Sở khó xử đấy”, Mộ Dung Yên Vũ thuyết phục nói.
Cao Thiên Nguyên chậm rãi nói: “Không sao đâu, tôi chỉ muốn biết thái độ của cậu Ẩn thôi, đã biết rồi thì sẽ không nói gì nữa”.
“Nếu không phải hôm nay nể mặt Sở Sở thì tôi sẽ không để yên cho Lâm Ẩn đâu”, Cao Thiên Nguyên nhìn Lâm Ẩn: “Ở thành phố Ký Châu, anh tốt nhất đừng có lượn lờ xung quanh tôi”.
Lâm Ẩn ngồi vào chỗ, anh nhẹ nói: “Cậu cũng nói những gì tôi muốn nói đấy. Nếu không phải nể mặt Sở Sở thì hôm nay cậu đã nằm bẹp dí dưới đất rồi”.
Nếu như đang ở bên ngoài thì Lâm Ẩn sẽ đập Cao Thiên Nguyên một trận.
Nhưng đây là buổi gặp mặt Sở Sở tổ chức, Cao Thiên Nguyên được Sở Sở mời tới, dịp này không thích hợp ra tay.
Thật ra Lâm Ẩn cũng chả thèm quan tâm dạng như Cao Thiên Nguyên.
Đệ tử của Hoàng Long chân nhân, cậu cả của nhà họ Cao, nghe thì đáng sợ đấy.
Nhưng đối với Lâm Ẩn thì cũng chả là cái thá gì.
“Được đó Lâm Ẩn”, Cao Thiên Nguyên lạnh lùng nói: “Nếu đã nói thế thì bây giờ chúng ta hãy ra bên ngoài? Đúng lúc tôi cũng có vài người bạn muốn được cậu Ẩn dạy bảo”.
“Chúng ta giao lưu vài chiêu được không?”.
Cao Thiên Nguyên khiêu khích, trêи mặt hắn ta nắm chắc phần thắng.
Điều này khiến cho Triệu Thừa Kiền ngồi bên cạnh Lâm Ẩn cảm thấy nghi ngờ: “Cậu Ẩn, Cao Thiên Nguyên không phải người lỗ mãng. Hôm nay hắn ta rất bất thường, sợ rằng có âm mưu gì đó”.
Triệu Thừa Kiền tiếp xúc với những người trong giới lánh đời nhiều hơn, nên anh ta cũng biết nhiều hơn, anh ta rất rõ tính cách của Cao Thiên Nguyên.
Người này có thực lực đứng đầu trong giới thanh niên trẻ tuổi ở Tây Xuyên, hơn nữa võ công của hắn ta cũng rất mạnh, vài năm trước đã nằm trong nhóm năm người đứng đầu bảng Địa, danh tiếng của hắn ta đang đuổi kịp người đứng đầu bảng địa là Lâm Hiên.
Làm sao một người đứng đầu trong gia tộc ở giới lánh đời có thể lỗ mãng như vậy được chứ? Lúc mới xuất hiện hắn ta đã cố ý khiêu khích Lâm Ẩn, giống như đang cố tình kϊƈɦ động, điều này cho thấy hắn ta rất chắc chắn, thậm chí còn cố ý nữa.
“Có âm mưu hay không cũng chẳng sao”, Lâm Ẩn nhẹ giọng nói.
Thấy Lâm Ẩn có kế hoạch của riêng mình thì Triệu Thừa Kiền cũng không nói nhiều nữa.
“Sao nào? Anh Triệu và anh Ẩn con phải bàn bạc nữa hả? Không phải chỉ giao lưu võ công thôi sao, sợ gì thế?”, Cao Thiên Nguyên lắc ly rượu giễu cợt nói.
“Cao Thiên Nguyên, anh bớt đi được không! Anh Ẩn là bạn tốt của tôi, anh làm thế sẽ mất vui đấy. Anh có thù oán gì với anh ấy thì lần sau hãy nói không được sao?”, Sở Sở tức giận nói.
“Nếu anh còn gây chuyện nữa thì tôi sẽ yêu cầu anh rời đi đấy!”.
Nhà họ Sở ở Điền Nam và nhà họ Cao ở Tây Xuyên có qua lại với nhau, bậc chú bác của hai nhà Sở Sở và Cao Thiên đều quen biết nhau thế nên bọn họ biết nhau từ lúc nhỏ, mối quan hệ cũng rất tốt.
Tuy nhiên việc Cao Thiên Nguyên khiêu khích Lâm Ẩn đã khiến Sở Sở mất bình tĩnh.
Nhìn thấy Sở Sở cảnh cáo như vậy thì vẻ mặt Cao Thiên Nguyên có chút kinh ngạc.
“Sở Sở, anh xin lỗi. Là do anh tức giận quá thôi, dù sao em cũng biết anh và Lâm Tiếu là anh em thân thiết, thế nên khi gặp kẻ thù anh không khỏi được tức giận”, Cao Thiên Nguyên giải thích với Sở.
Sau đó ánh mắt Cao Thiên Nguyên trầm xuống, hắn ta ác ý nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.
Cao Thiên Nguyên hiểu rất rõ tính cách của Sở Sở, cô ấy là một cô gái rất hiền lành dịu dàng, cô ấy nói năng rất nhẹ nhàng và hiếm khi tức giận.
Lúc này cô ấy vì bênh vực Lâm Ẩn mà nổi giận với hắn ta.
Cao Thiên Nguyên hơi ghen tị.
Lâm Ẩn giết chết đàn em của mình là Lâm Tiếu, đây cũng không phải hoàn toàn là lý do khiến hắn ta căm thù Lâm Ẩn, mà nguyên nhân sâu xa hơn là do Sở Sở.
Nói ra thì Cao Thiên Nguyên và Sở Sở là thanh mai trúc mã, bọn họ đã biết nhau hơn mười năm, mối quan hệ của cả hai cũng rất tốt.
Với kẻ cao ngạo như Cao Thiên Nguyên thì từ lâu hắn ta đã coi Sở Sở là người phụ nữ tương lai của mình.
Cao Thiên Nguyên biết chuyện nhà họ Sở muốn gả Sở Sở cho Lâm Ẩn, cũng biết việc cụ ông nhà họ Sở cử người tới thủ đô giúp đỡ Lâm Ẩn.
Theo hắn ta thấy thì trước kia ở thủ đô Lâm Ẩn phải cần người nhà họ Sở giúp đỡ thì mới thoát được nạn, mà chiến tích của Lâm Ẩn lớn nhất cũng chỉ là giết được một Lâm Tiếu, cũng không giỏi giang gì cho lắm.
Hơn nữa Lâm Ẩn và Sở Sở quen biết nhau không lâu? Làm sao có thể so sánh với mối quan hệ hơn mười năm của hắn ta được?
Tại sao Sở Sở và cụ Cao lại nhìn trúng Lâm Ẩn chứ?
Hơn nữa lại thêm việc Hoàng Long chân nhân thể hiện rằng muốn báo thù Lâm Ẩn, nên Cao Thiên Nguyên hoàn toàn trở nên thù hận Lâm Ẩn.
“Anh Ẩn, tôi không rõ ân oán giữa anh và Cao Thiên Nguyên, nếu không tôi sẽ không để hai người gặp nhau rồi trở nên khó xử thế này”, Sở Sở xấu hổi nhìn Lâm Ẩn: “Tôi và Cao Thiên Nguyên cũng là bạn thân, nếu không phải mối thù sâu đậm quá thì tôi thật sự hy vọng hai người có thể hóa thù thành bạn”.
Lâm Ẩn thản nhiên nói: “Sở Sở, không sao đâu. Cô không cần quan tâm chuyện giữa tôi và Cao Thiên Nguyên, không liên quan gì đến cô”.
Cao Thiên Nguyên nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Sở Sở với Lâm Ẩn thì hắn ta càng thêm bất mãn: “Coi như nể mặt Sở Sở nên tôi cho Lâm Ẩn anh một cơ hội hối hận, chỉ cần anh đồng ý quỳ xuống trước mộ Lâm Tiếu rồi nhận lỗi thì tôi sẽ không gây chuyện với anh nữa”.
“Nhưng nếu anh còn tự cao tự đại như vậy thì đừng trách tôi không nương tay”, Cao Thiên Nguyên lạnh lùng nói: “Lâm Ẩn, nếu anh giỏi giang thì đừng có núp sau lưng phụ nữ. Đừng lấy Sở Sở ra làm lá chắn thay mình”.
“Đừng có nói nể mặt Sở Sở không muốn làm mất vui. Tôi thấy anh sợ mất mặt trước Sở Sở nên mới không dám chiến đấu một trận đúng không?”.
Lâm Ẩn cười hỏi: “Cậu sao nóng lòng muốn chết như thế?”.
“Ha ha”, Cao Thiên Nguyên khinh thường cười: “Lâm Ẩn, tôi thật sự không biết anh lấy đâu ra dũng khí như thế, lúc đầu ở thủ đô ngay cả một thằng nhóc Lâm Thanh Diệp cũng đánh bại được anh, cuối cùng phải phải để Sở Sở nhờ cao thủ nhà họ Sở tới giúp. Sau này thì tìm được người bảo vệ vững chắc, quay về nhà họ Lâm thì lập tức giết Lâm Tiếu. Ở Ký Châu thì bắt tay với Triệu Thừa Kiền bắt nạt tên vô dụng Bùi Vô Danh, anh nghĩ bản thân vô địch thế giới hả?”.
“Cao Thiên Nguyên, cái thằng ngu đần ăn nói vớ vẩn này. Cậu cho rằng bản thân giỏi giang lắm hả? Không cần anh Ẩn ra tay, đi ra đây! Tôi sẽ đánh một trận với cậu”, Triệu Thừa Kiền vỗ bàn giận dữ mắng.
“Được thôi, anh Triệu muốn đánh bao nhiêu lâu cũng được, tôi có rất nhiều bạn bè muốn học hỏi Lâm Ẩn, tôi muốn xem anh có thể giúp được bao nhiêu lâu”, Cao Thiên Nguyên chế nhạo.
“Lâm Ẩn, Triệu Thừa Kiền đi theo anh đã không chịu được nữa rồi, sao nào, anh vẫn định làm con rùa rụt cổ không dám nhận lời khiêu chiến đúng không?”, Cao Thiên Nguyên châm chọc nói.
Lâm Ẩn nhìn Cao Thiên Nguyên nói: “Theo ý muốn của cậu, gọi tất cả người của cậu ra đây, chúng ta đi ra ngoài đánh một trận”.
“Được! Tôi đang chờ câu nói này đây, Lâm Ẩn đi ra đây cho tôi!”, Cao Thiên Nguyên cười lạnh lùng đứng dậy.
“Mấy người chơi vui như thế làm sao lại thiếu tôi được”.
Lúc này một giọng nam trẻ tuổi truyền đến.
Lâm Hiên dẫn một đám thanh niên mạnh mẽ bước vào, hắn ta cười mỉm nhìn Lâm Ẩn.