Chương 1174 – Đại bàng một ngày cùng gió bay lên “Cụ ông!” Cao thủ của nhà họ Trịnh sợ hãi kêu to. Chuyện này thật sự quá nguy hiểm, bên kia có tới chín Thiên Tiên, nhiều hơn phía bọn họ một vị, hơn nữa chủ nhân của ma thủ vừa duỗi ra từ trong vực sâu vẫn chưa xuất hiện, có nghĩa là phía đối diện có ít nhất mười Thiên Tiên! Đã mấy trăm năm rồi Trịnh Thiên Long không ra tay, ngay cả người nhà họ Trịnh cũng không hiểu rõ thực lực của Trịnh Thiên Long, khiến bọn họ không khỏi lo lắng. Mấy tiểu bối của nhà họ Trịnh tái cả mặt, sợ Trịnh Thiên Long bỏ mình, như thế sẽ tạo thành tổn thất vô cùng to lớn với nhà họ Trịnh. “Lão già muốn chết à!” Bóng người kia hừ lạnh đánh một chưởng về phía Trịnh Thiên Long. Ma thủ che kín bầu trời, chỗ nó đi qua, hư không nứt toác, núi sụp đổ, đất rạn nứt, ngay cả máu khô dưới đất cũng bị biến thành sương máu. Cảnh tượng quá đáng sợ, như không có gì có thể ngăn cản nó tiến lên vậy. Dưới trời cao, vạn vật đều bị tiêu diệt, tựa như ma thủ diệt thế muốn xóa đi tất cả dấu vết của thế giới này. Trịnh Thiên Long so với ma thủ tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, trong vô cùng nhỏ bé. Dù trên người ông ấy lấp lánh hào quang, có pháp tắc giao nhau, khiến không gian như đông lại, nhưng so với ma thủ diệt thế này thì chẳng khác nào một con đom đóm trong đêm tối, nhỏ bé không đáng kể. Quay lại đọc tiếp tại web truyện tâm linh nhé ! “Ông già, ông mãi mãi không hiểu sự mạnh mẽ của Ma Tộc đâu, giết ông cũng như đè chết một con giun dế vậy!” Giọng nói kia vô cùng lạnh lùng, giống như không coi mọi chuyện trên thế giới ra gì. Ma thủ diệt thế, ma khí cuộn trào lập tức bao trùm lấy Trịnh Thiên Long, sau đó nắm chặt một cái, muốn giết chết Trịnh Thiên Long. “Cụ ông!” Con cháu nhà họ Trinh kêu to, mắt đỏ lên, khí thế của một Thiên Tiên trẻ tuổi khác của nhà họ Trịnh cũng hơi bất ổn, trong mắt lóe lên sát khí. “Mở!” Tiếng gầm đột nhiên vang lên từ trong ma thủ diệt thế, một tia sáng nóng rực hiện lên trong ma thủ. Sau lưng cụ ông Trịnh Thiên Long xuất hiện sáu Ma Thần, sáu Ma Thần nhanh chóng dung nhập vào trong nắm đấm của ông ấy, đánh ra một quyền. Đất trời sụp đổ, nhật nguyệt lẫn lộn.
Hư không nổ tung, ma khí phủ kín bầu trời bị một quyền của cụ ông đánh nát, không gian nứt ra một lỗ thủng lớn màu đen. Ma khí cuồn cuộn đảo lộn, đánh lên trên vực sâu, lộ ra ánh mặt trời bên ngoài. “Lục Đạo Thiên Thần Quyền!” Đây là võ công bí truyền của nhà họ Trịnh, nhưng trăm nghìn năm qua hoàn toàn không có ai tu luyện thành công, không ngờ cụ ông bế quan mấy trăm năm nay lại tu luyện được nó, nghe đồn tu luyện Lục Đạo Thiên Thần Quyền này đến mức tối đa đủ để chiến đấu vượt cấp, nghịch thế phạt thiên. “Ầm!” Ma thủ diệt thế chỉ chịu được nửa giây đã vỡ tung. Lực đấm đáng sợ hủy thiên diệt địa đánh lên người Thiên Tiên dẫn đầu. Quanh người Thiên Tiên của Ma Tộc đột nhiên phát ra ma khí cuồn cuộn, nhưng vẫn chậm một bước, cứ thế bay xa mấy nghìn trượng, liên tục làm vỡ mấy ngọn núi mới dừng lại. “Shhh!” Lúc này. Mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, ngay cả Thiên Tiên bên phía Ma Tộc cũng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. Sức mạnh của cú đấm này quá đáng sợ, Thiên Tiên yếu hơn một chút có lẽ sẽ bị cú đấm này giết chết trong nháy mắt. Quả nhiên mấy ông già này không dễ xử lý. “Cụ ông!” Con cháu nhà họ Trịnh hoan hô thành tiếng, bọn họ không ngờ cụ ông của mình lại mang đến cho mình bất ngờ lớn đến thế. “Ông già!” Bóng người bị đánh bay lại vội quay về, lúc này ma khí trên người cụ ta đã mất hết, để lộ bộ mặt thật của mình. “Kiền Giao, không ngờ lại là ông!” Nhìn quái vật mơ hồ mang hình người trước mắt, Tây Môn Cảnh giật mình la lên, Kiền Giao là cao thủ hàng đầu cùng một thời đại với lão, đột phá Thiên Tiên cảnh sớm hơn lão mấy chục năm, không ngờ bây giờ lại trở thành thế này. Kiền Giao bây giờ ngoài khuôn mặt có thể nhìn ra hình người còn mọc thêm sáu cánh tay, làn da biến thành màu xanh, hai chân cực kỳ to, trên ngón tay mọc móng vuốt sắc bén thật dài. “Làm người không làm, cứ muốn biến thành dáng vẻ quái gở này!” Cụ ông Trịnh nhìn Kiền Giao, khinh thường nói. Kiền Giao đánh vỡ màn trời, trở về gần vực sâu, trên người mang theo ma khí nồng đậm đáp xuống từ trên trời, một tay cụ ta nát vụn, thân hình kỳ lạ, nhưng trên người lại không có vết thương nặng gì.
“Ông già, hôm nay tôi muốn nuốt sống ông!” Kiền Giao tức giận gào thét, sáu cánh tay cùng vung lên: “Ăn thịt phải có giác ngộ của việc ăn thịt, ông dám làm tôi bị thương, đợi sau này khi ăn người nhà họ Trịnh của ông, tôi sẽ chế biến cho ngon, để đền đáp ơn nghĩa của ông”. Cụ ta thật sự nổi giận rồi. Đã mấy trăm năm không có ai đả thương cụ ta rồi. Lúc này, dù là người đứng bên ngoài chiến trường cũng có thể cảm nhận được Kiền Giao đang rất tức giận và ngọn lửa trong người cụ ta tựa như muốn bùng lên. “Ầm ầm!” Ma khí đáng sợ phát ra từ trên người cụ ta, ánh mắt cụ ta trở nên đen như mực, đen nhánh, chỉ cần nhìn một cái sẽ như rơi vào trong đó. Cụ ta vung tay lên, xông về phía cụ Trịnh. Thiên Tiên của nhà họ Trịnh bước ra một bước, muốn chống địch cùng với cụ Trịnh. “Kiền Giao giao cho tôi, mọi người đấu với người khác đi!” Cụ ông nhà họ Trịnh ngăn cản ông, xoay người xông về phía Kiền Giao. Những người còn lại thấy thế cũng được cụ Trịnh làm tăng lên lòng can đảm, tấn công mục tiêu mình xác định. Lâm Ẩn tiến lên một bước, muốn ngăn cản một vị Thiên Tiên.
Bên phía bọn họ còn thiếu một Thiên Tiên, nếu không ngăn cản, mặc cho lão ta giết người, chắc chắn bọn họ sẽ thương vong nặng nề. “Để tôi lên”. Độ Mệnh Kiếm Tiên xuất hiện trước mặt Lâm Ẩn, cười nhạt: “Cậu bị thương quá nặng, vẫn nên đối phó với người khác đi. Hậu bối là cậu đã giết chết một Thiên Tiên rồi, tuổi của tôi đã cao, cũng không thể để cậu ra mặt được”. “Đại bàng một ngày cùng gió bay lên, cưỡi trên gió lốc, bay thẳng chín vạn dặm!” “Hôm nay giết ngươi, cũng coi như lấy lại chút lãi cho quê hương ta”. Nói xong, lão ta rút trường kiếm, tiến lên một bước, xuất hiện ở chỗ gần với Thiên Tiên của Ma Tộc. Sau lưng Độ Mệnh Kiếm Tiên có một ánh trăng lạnh lẽo giáng xuống từ trên trời, từ trong hư không xẹt qua ánh trăng xinh đẹp lạnh lẽo, mặt trăng như sao băng rơi xuống từ trên trời, đánh về phía Thiên Tiên của Ma Tộc. Ánh trăng lạnh lẽo kia cũng không phải bóng mờ, mà là biến thành từ công pháp kiếm ý của Độ Mệnh Kiếm Tiên. Đòn đánh này vô cùng đáng sợ, giống như thiên hà chảy ngược, nhật nguyệt sụp đổ, lúc này, cuối cùng kiếm tiên chỉ đứng dưới Thanh Trích Tiên cũng thể hiện thực lực chân chính của mình, dù có hai ba võ giả đỉnh cao Địa Tiên đứng trong top mười như Thích Huyền và Colombe cũng phải chết dưới một kiếm này. Đối mặt với chiêu kiếm này, Thiên Tiên của Ma Tộc cũng cảm nhận được sự uy hiếp chí mạng, quanh người có ma nguyên dâng trào, một hư ảnh Ma Thần xuất hiện trên người Thiên Tiên Ma Tộc, bảo vệ cả người mình ở bên trong. “Oành!” Một tiếng vang thật lớn vọng đến, kiếm quang ánh trăng đánh lên trên hư ảnh Ma Thần, xuyên qua hư ảnh tựa như không tồn tại, sau đó chém thẳng lên người Thiên Tiên đó trong ánh mắt khó tin của lão ta. Vào lúc bị kiếm đâm trúng. Thân thể Thiên Tiên Ma Tộc kia cứng đờ. Trong ánh mắt hoảng hốt của mọi người. Ma nguyên đáng sợ trên người Thiên Tiên của Ma Tộc kia bỗng dưng như núi sông đổ nát, ầm ầm rơi xuống. Người lão ta bị chiêu kiếm này chém đứt đôi, cả nguyên thần trong cơ thể cũng không thể trốn thoát. Bên phía Ma Tộc sợ hãi. Tu sĩ của Côn Luân thì vô cùng phấn chấn, bắt đầu tấn công đại quân Ma Tộc.