Chương 503: Nhà họ Sở có thuốc
Lâm Ẩn nhận điện thoại, hỏi: “Ninh Khuyết, tình hình bây giờ thế nào rồi?”.
“A lô, đại trưởng lão, chuyện ngài giao cho tôi đi làm đã có chút tin tức rồi”, đầu bên kia điện thoại, Ninh Khuyết cung kính nói, “Ngài sai tôi đi tìm hoa lưỡi rồng, tôi đã tìm hiểu được một chút tin tức. Thứ này cực kỳ hiếm thấy ở chợ đen, chưa ai từng tận mắt nhìn thấy nó, nhưng mà nghe đồn nhà họ Sở ở Điền Nam đang giữ một gốc hoa lưỡi rồng này”.
“Trước mắt tôi đã tìm quan hệ để liên lạc với người nhà họ Sở. Tôi đã điều tra, nhà họ Sở ở Điền Nam luôn khiêm tốn, không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, nhưng mà thế lực nhà họ cũng không nhỏ, hoàn toàn không thua kém năm gia tộc lớn ở thủ đô. Họ có ảnh hưởng rất lớn ở Điền Nam, thậm chí là cả Đông Nam Á, tự xưng với bên ngoài là gia tộc Vua trăm thuốc”, Ninh Khuyết nghiêm nghị nói.
“Nhà họ Sở ở Điền Nam?”, ánh mắt Lâm Ẩn sáng lên, anh bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó.
“Đúng vậy, đại trưởng lão. Tôi đã điều người đi rồi, có thể lập tức tìm tới nhà họ Sở tìm thuốc”, Ninh Khuyết nghiêm túc nói.
“Được, tôi biết rồi. Bây giờ ông đừng hành động thiếu suy nghĩ, tôi sẽ liên hệ với người nhà họ Sở”, Lâm Ẩn nghiêm nghị dặn dò.
“Vâng!”.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên thâm sâu.
Đây đúng là một tin tức tốt!
Nhà họ Sở ở Điền Nam trong giới lánh đời được gọi là gia tộc Vua trăm thuốc, họ đúng là cũng có thể đang giữ hoa lưỡi rồng.
Chỉ là, hoa lưỡi rồng cực kỳ quý giá.
Nên dùng cách gì để lấy được gốc dược liệu này, cần phải tính toán cẩn thận, dẫu sao nó cũng liên quan đến chuyện sống chết của cụ nhà.
Suy nghĩ một lát, Lâm Ẩn gọi một cuộc điện thoại cho Sở Hùng Sơn.
“A lô, sếp Lâm, cậu vẫn khỏe chứ. Sau khi trở về thủ đô, tất cả vẫn tốt cả chứ?”, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói rất khách khí của Sở Hùng Sơn.
“Tổng giám đốc Sở, tôi có một việc muốn nhờ ông giúp đỡ”, Lâm Ẩn không vòng vo mà nói thẳng.
“Ồ? Sếp Lâm, quan hệ giữa hai ta không cần khách khí như vậy, cậu cứ nói đi đừng ngại”, Sở Hùng Sơn nói bằng giọng điệu thoải mái, ngữ điệu còn lộ ra chút ngạc nhiên.
Lúc trước hợp tác với Lâm Ẩn ở Cảng Thành, Sở Hùng Sơn đi cùng nên cũng kiếm được một miếng bánh lợi ích không nhỏ. Hai người hợp tác tương đối vui vẻ, ông ấy cũng đã nhận người bạn Lâm Ẩn này.
Sở Hùng Sơn đã biết đến khả năng của Lâm Ẩn, thậm chí tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình anh xử lý nhà giàu số một ở Cảng Thành – Quý Trọng Sơn, còn giáp mặt bức tử hắn nữa.
Người có năng lực cấp thần này, thế mà lại gọi điện thoại cho mình xin giúp đỡ sao?
Điều này làm Sở Hùng Sơn thoáng có cảm giác được nể mà sợ.
Lâm Ẩn nghiêm nghị hỏi: “Tổng giám đốc Sở, tôi xin mạo muội hỏi một chút, có phải nhà họ Sở đang giữ một loại dược liệu hiếm gặp tên là hoa lưỡi rồng hay không?”.
“Hoa lưỡi rồng?”, giọng Sở Hùng Sơn hơi chần chờ, “Sếp Lâm, thật không dám giấu, nhà họ Sở ở Điền Nam chúng tôi đúng là có hoa lưỡi rồng, nhưng mà chỉ có một gốc, đang cất giữ ở trong kho bí mật của gia tộc”.
“Nhà họ Sở thật sự có vị thuốc này sao?”, Lâm Ẩn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Sếp Sở, đi thẳng vào vấn đề nhé, ở nhà họ Sở, ông có quyền lấy gốc hoa lưỡi rồng này không?”.
“Chuyện này… Sếp Lâm, thứ quý giá như hoa lưỡi rồng này thuộc loại quý hiếm trong giới lánh đời, tôi nghĩ cậu cũng rõ ràng mà”, Sở Hùng Sơn chần chờ nói, “Ở nhà họ Sở chỉ có cụ nhà tôi mới có quyền sử dụng dược liệu trong kho bí mật, tôi không có quyền lực này”.
“Sếp Sở, vậy phải làm phiền ông thay tôi hẹn gặp cụ nhà, để cụ ấy đưa ra một điều kiện, Lân Ẩn tôi lần này nợ ông một ân tình. Tôi đang cần gấp gốc hoa lưỡi rồng này, trong vòng hai ngày nhất định phải lấy được”, Lâm Ẩn quả quyết nói.
“Sếp Lâm, cậu quá khách khí rồi. Đợi tôi một tiếng, tôi sẽ báo tin cho cậu. Vừa lúc tôi trở về Điền Nam, giờ sẽ đi gặp cụ nhà tôi ngay”, Sở Hùng Sơn không chút do dự, lập tức đồng ý.
Nhân vật lớn như Lâm Ẩn đã tự mình mở miệng thì sẽ là một lời đã định, đó chính là vận may khó gặp được.
Lâm Ẩn đã đánh tiếng như thế, cần gốc hoa lưỡi rồng này gấp như vậy, Sở Hùng Sơn thầm hiểu thứ này nhất định có công dụng rất lớn.
Cúp điện thoại, Lâm Ẩm thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại trêи ghế, thưởng thức một ngụm hồng trà.
Nhà họ Sở có thuốc, đúng là một tin tức tốt.
May mắn lúc trước anh đã kết được mối thiện duyên với nhà họ Sở ở Cảng Thành, nhân quả tất báo, nên giờ cũng tiện mở miệng.
Nếu không, với lai lịch của nhà họ Sở ở Điền Nam, đúng là sẽ chẳng thèm nể mặt cậu Ẩn ở thủ đô này.
Lâm Ẩn rất rõ trong lòng, hoa lưỡi rồng là thuốc quý hiếm gặp thế nào trong giới lánh đời, sau lưng nhà họ Sở là thế lực thần bí mạnh mẽ ra sao.
Có đôi khi, một gốc hoa lưỡi rồng có thể cứu được tính mạng của một cao thủ tuyệt thế cấp bảng Địa, thật sự xứng danh thần dược của nhân gian.
Chỉ bằng tiền tài và thế lực thì tuyệt đối không thể khiến cụ nhà họ Sở dâng hoa lưỡi rồng ra.
…
Tỉnh Điền Nam, thành phố Vân Vụ, núi Vân Lung.
Trong núi sâu sương mù lượn lờ khắp chốn, có một tòa cung điện lầu các giống như hoàng thành thời cổ đại đứng sừng sững, khuôn viên rộng lớn, cao quý hơn biết bao so với biệt thự cao cấp ở trong thành phố sầm uất phồn hoa.
Vùng núi non này là sản nghiệp của nhà họ Sở ở Điền Nam, cũng là nơi quy tụ những thành viên cốt cán của nhà họ Sở.
Nhà họ Sở, trong tòa chính điện cổ kính đường hoàng có một ông cụ tóc đã hoa râm, vận một bộ sường xám nam màu xanh lá đang ngồi dựa người trêи ghế thái sư, thản nhiên thưởng trà. Ở bên cạnh ghế dựa, một cô gái xinh xắn đang nói chuyện phiếm cùng cụ ấy.
Cụ ấy có khuôn mặt hiền từ, vừa nói vừa cười với cháu gái, hưởng thụ niềm vui bên con trẻ.
Ông cụ này chính là lão dược vương nức tiếng gần xa, học trò khắp thiên hạ trong giới lánh đời của nhà họ Sở – Sở Tế Thương.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest, vẻ mặt nặng nề đi vào trong điện.
“Bố, con có việc gấp muốn báo với bố”, Sở Hùng Sơn đứng ở cửa cung kính hành lễ, cúi đầu nói.
“Hùng Sơn à, vào đây đi. Có chuyện gì gấp như vậy?”, cụ ấy thong thả ung dung nói.
Sở Hùng Sơn đi vào, nghiêm mặt nói: “Bố, con muốn xin bố cho con quyền sử dụng hoa lưỡi rồng, con đang cần dùng gấp”.
Nghe vậy, Sở Tế Thương híp mắt lại, quan sát con trai mình.
“Hùng Sơn, mấy năm nay con làm việc ở bên ngoài, xử lý công ty tập đoàn và các sản nghiệp dược liệu, thường ngày đều kết thân với người phàm, giờ muốn hoa lưỡi rồng này để làm gì?”, Sở Tế Thương nhìn Sở Hùng Sơn, chậm rãi hỏi.
“Bố, là Lâm Ẩn, cậu Ẩn ở thủ đô mà trước đây con đã nhắc với bố, tới tìm con xin thuốc, nói là đang cần dùng gấp. Cậu ta nói nợ con một ân tình, cũng bằng lòng trả bất cứ giá nào để đổi lấy”, Sở Hùng Sơn thành thật nói.
“Cậu Ẩn ở thủ đô? Bố đúng là đã nghe qua về chàng trai này rồi, là người nhà họ Tề đúng không? Hình như cũng có chút tài cán”, Sở Tế Thương thong thả nói, “Hùng Sơn, lần trước con mở rộng sản nghiệp gia tộc ở Cảng Thành, bố biết con đã nhận ân tình của Lâm Ẩn. Bố cũng vẫn nhớ công lớn của con”.
“Nhưng mà”, nói đến đây, cụ ấy bỗng thay đổi thái độ, “Nhiêu đó còn chưa đủ để con tới đây mở miệng đòi bố hoa lưỡi rồng. Cho dù bàn tới giá cả, Lâm Ẩn có thể trả nổi cái giá đó sao?”.
“Nhưng…”, Sở Hùng Sơn vô cùng căng thẳng, “Bố, hay là bố gọi một cuộc điện thoại, tự nói chuyện với Lâm Ẩn đi. Con có có quan hệ rất tốt với cậu ấy, mong bố…”.
“Đừng nói nữa!”, Sở Tế Thương ngắt lời, “Con cũng biết hoa lưỡi rồng là đồ áp đáy hòm của nhà họ Sở chúng ta, là của cải tổ tiên tích cóp mấy trăm năm, dùng thứ như vậy để đổi lấy những thứ tầm thường kia thì chính là phá của! Sau này con đừng nhắc tới chuyện này nữa!”.