Mục lục
Chàng rể cực phẩm – Lâm Ẩn (Full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Để ta lĩnh giáo chiêu hay của Lâm đạo hữu!”  

             U Minh Tử tiến lên một bước, hư không xé rách, không khí lạnh vô tận tản ra từ trên người hắn ta như thủy triều, chèn ép về phía Lâm Ẩn như cối xay.  

             “Chơi băng, ta chưa từng sợ ai đâu”.  

             Lĩnh vực xuất hiện quanh người Lâm Ẩn, anh tiến lên một bước, luồng không khí lạnh kia lập tức bị hấp thu vào trong lĩnh vực của Lâm Ẩn như yến mẹ về tổ, không thể làm tổn thương anh dù là một chút.  

             U Minh Tử giật mình, vội vàng lấy bảy tám món linh bảo hộ thân ra, lục phủ ngũ tạng cùng sáng lên, muốn ngăn cản đòn tấn công của Lâm Ẩn, luồng không khí lạnh vô tạn có thể đóng băng cao thủ nửa bước Chân Thần chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn không thể ngăn cản bước tiến của Lâm Ẩn.  

             Đến sau cùng, mười mấy thiên tài cảnh giới Thiên Tiên cùng ra tay mới có thể miễn cưỡng ngăn cản Lâm Ẩn.  

             Lúc này, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, bây giờ bọn họ mới hiểu vì sao Tiêu Hồng lại thua trong một chiêu, Lâm Ẩn tuyệt đối là tồn tại có thể tranh đấu với Quân Lâm, Lâm Tiếu Đường và Cố Thanh Ca.  

             “Quá yếu, ngươi có nghiêm túc không vậy?”  

             Lâm Ẩn lắc đầu than khẽ.  

             Anh đi từ hành tinh xanh đến đây, đánh bại biết bao nhiêu kẻ thù mạnh, có thể nói ngoài mấy năm làm rể nhà họ Trương, trên cơ bản đều ở trong quá trình không ngừng giao thủ với kẻ thù mạnh, mấy năm nay anh không ngừng đánh bại kẻ thù, tu vi tăng lên trong vô số trận chiến.  

             Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Thanh Trích Tiên lại bồi dưỡng một đối thủ như mình rồi, là vì đẩy lão ta vào bước đường cùng, chỉ có thế mới có thể kích thích ra tất cả tiềm lực của mình thôi.  

             Bây giờ anh cũng có ý giống Thanh Trích Tiên, muốn mượn các thiên tài của Thiên Hoang giới để rèn luyện võ đạo của bản thân.  

             Nhưng những người không một ai là kẻ yếu cả, ở trên hành tinh xanh cũng đều là cao thủ hàng đầu, hành động của anh bây giờ rõ ràng là đi trên mũi dao, sơ xuất một chút sẽ có thể tan xương nát thịt.  

             “Lâm Ẩn, thực lực của ngươi thật sự đã vượt khỏi dự liệu của ta, ngươi thật sự có tư cách giao thủ với ta!”  

             Quân Lâm tiến lên một bước.  

             Mặt trời xuất hiện ở sau lưng, vô số hiện tượng lạ xuất hiện trong hư không, năng lượng nguyên khí cuồn cuộn như biển, khiến trận pháp trên đài cũng rung lên, vô số năng lượng điên cuồng nhằm về phía Lâm Ẩn.  

             Khiến những võ giả xung quanh Lâm Ẩn đều không thể không lùi về sau, nếu không lùi về sau, bọn họ không kiên trì được bao lâu sẽ biến thành một cái xác khô.  

             Hàn quang màu đen lan tràn quanh người Lâm Ẩn, ngăn cản năng lượng mạnh mẽ phát ra từ mặt trời.  

             Lúc này trên đài như biến thành một thế giới bị ngăn cách bởi hai tầng băng hỏa vậy, vừa có ánh mặt trời chói chang vừa như thế giới mãi mãi tăm tối.  

             Cảnh tượng kinh thiên động địa này khiến mọi người khiếp sợ, kể cả Hoa Lộng Ảnh cũng thế, vốn dĩ hắn cho rằng mình không thua kém Quân Lâm, nhưng bây giờ hắn có hơi dao động rồi.  

             “Quân Lâm, lấy thực lực chân chính của ngươi ra, nếu ngươi chỉ có thế thì bảng thiên tài Trường Sinh này khiến ta quá thất vọng rồi!”  

             Đối diện với uy thế che trời lấp đất này, Lâm Ẩn không sợ mà còn cười.  

             “Chiến!”  

             Quân Lâm cũng biết như thế không thể làm gì Lâm Ẩn, biến thành một chùm sáng bay lên trời, xuyên vào trong biển năng lượng cuồn cuộn.  

             “Ha ha ha, đến đây!”  

             Nói xong, Lâm Ẩn cũng biến thành một chùm sáng xuyên vào trong biển năng lượng, chiến đấu với Quân Lâm.  

             “Ầm!”  

             Người bên ngoài chỉ nhìn thấy hai bóng người mơ hồ không ngừng va vào nhau, bây giờ cả đài đều trở thành chiến trường giao thủ của hai người, những người xem chiến khác đã không thể đặt chân trên đài được nữa, vội vàng lùi lại, lơ lửng trên không trung cách đó nghìn trượng, quan sát hai người giao thủ.  

             Cửu Phong đạo nhân và hai cao thủ Chân Thần của Triều Thiên cung đứng ở ba hướng, ngăn cản dư âm trận chiến của Lâm Ẩn và Quân Lâm, không cho dư âm tràn ra ngoài.  

             Cửu Phong đạo nhân không ngừng ra tay ngăn chặn dư âm cuộc chiến, sắc mặt nghiêm túc, những thiên tài dưới Chân Thần không thể nhìn rõ tình huống giao thủ của hai người, nhưng võ giả Chân Thần cảnh là bọn họ thì đều thấy rõ.  

             Lúc này, trạng thái của hai người trong trận chiến cũng không tốt lắm, cả người đều đầy vết thương, hơn nữa hai người đều ra tay toàn lực, không hề nương tay chút nào.  

             Nhưng nói một cách tương đối thì trạng thái của Lâm Ẩn tốt hơn một chút, dù sao Quân Lâm cũng không có thân thể mạnh mẽ như Lâm Ẩn.  

             Nhìn thân thể màu vàng sậm của Lâm Ẩn, trên mặt Cửu Phong đạo nhân cũng lộ vẻ hâm mộ, trước đây hắn cũng tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể, nhưng sau khi trở thành nửa bước Chân Thần đã không tu luyện nữa, công phu đó quá tốn thời gian, tiến độ luyện thể hoàn toàn không theo kịp tốc độ tăng tu vi của hắn, cũng không giúp đỡ quá nhiều cho việc chiến đấu.  

             Nhưng thứ mạnh nhất của Lâm Ẩn lúc này chính là thân thể mạnh mẽ của anh.  

             Phải biết trong Triều Thiên cung có không ít người tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể, nhưng vạn năm qua, người tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể đến cảnh giới Chân Thần chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.  

             “Ầm ầm ầm ầm!”  

             Trong chốc lát, Lâm Ẩn và Quân Lâm đã va chạm mấy chục lần, dù là người mạnh như Quân Lâm đối mặt với thân thể mạnh mẽ của Lâm Ẩn cũng phải chịu khổ không ít.  

             “Thân thể quá mạnh, không ngờ ngươi lại tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể đến mức này!”  

             Sau khi va chạm mấy chục lần với Lâm Ẩn, dù là Quân Lâm cũng lùi về sau mấy trăm trượng, trong lòng hơi hâm mộ.  

             “Nếu chỉ như thế thì ngươi khiến ta quá thất vọng rồi!”  

             Lâm Ẩn đứng giữa không trung, lắc đầu nói.  

             Quân Lâm đúng là rất mạnh, không yếu hơn Âm Dương Tử là bao, đã ép anh phải sử dụng toàn bộ thực lực.  

             Nhưng chỉ có thể mà thôi, hoàn toàn không có tác dụng rèn luyện võ đạo.  

             Anh cần đối thủ mạnh hơn.  

             …  

             Các thiên tài ở bên ngoài khán đài đều trợn mắt há mồm, một quyền một cước của Lâm Ẩn đều giống như được chân long thời cổ nhập vào, sức mạnh vô cùng thuần chất, chỉ sợ một vạn con voi thời cổ cũng không thể sánh bằng.  

             Mỗi lần anh ra quyền, hư không đều vang lên âm thanh như tiếng sấm, như chiến hạm to lớn bay qua bầu trời.  

             “Đừng nói Quân Lâm cũng không phải đối thủ của Lâm Ẩn nhé!”  

             Có người nhỏ giọng nói.  

             Hắn ta hơi không thể chấp nhận được, Quân Lâm ở trên bảng thiên tài mấy chục năm, là mục tiêu mà bọn họ luôn hướng tới, nhưng bây giờ Lâm Ẩn bỗng nhiên xuất hiện, không ngờ lại có sức mạnh ngang với Quân Lâm, thậm chí còn mơ hồ chiếm lợi thế hơn.  

             “Thực lực hai người tương đương nhau, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào phân thắng bại được”, Công Tôn Bắc Đẩu lắc đầu nói.  

             Dù hắn chỉ xếp thứ tư, nhưng thực lực không hề yếu hơn hai người, nhưng vì lớn tuổi, đã sắp hai trăm tuổi rồi, cho nên mới tụt hạng trong bảng thiên tài, xếp hạng thứ tư.  

             Hắn có thể cảm nhận được hai người đang đánh nhau đều ra tay toàn lực, nhưng nếu muốn xử lý đối phương thì còn phải giao thủ mấy ngày mấy đêm.  

             …  

             “Tiếp tục!”  

             Hai người lại va vào nhau lần nữa, không ngừng giao thủ, dần dần, mọi người đều bắt đầu chết lặng.  

             Nhật Nguyệt luân phiên.  

             Trận chiến giữa hai người kéo dài một ngày một đêm, cuối cùng vẫn là Quân Lâm rơi vào thế yếu.  

             Quân Lâm bị Lâm Ẩn tìm được cơ hồi, đánh tới một quyền, thân thể và thần hồn đều bị thương nặng, xương cốt vỡ vụng, thần huyết màu vàng kim bắn khắp nơi.  

             Vào lúc Lâm Ẩn muốn ra tay giết người.  

             “Ngừng tay, chúng ta chịu thua”.  

             “Mau dừng tay”.  

             Hai bóng người chặn ở giữa Lâm Ẩn và Quân Lâm, một người là cao thủ Chân Thần của Quân gia, một người là Chân Thần của Quảng Hàn cung.  

             Lúc này trạng thái của Lâm Ẩn và Quân Lâm cũng không tốt, nhưng Quân Lâm tệ hơn một chút, đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.  

             Cửu Phong đạo nhân và cao thủ của Triều Thiên cung cũng bảo vệ Lâm Ẩn ở phía sau.  

             “Luận đạo đấu pháp, sống chết là chuyện bình thường, đây là các người đưa ra, bây giờ các người có ý gì?”  

             Lâm Ẩn gảy ngón tay, híp mắt, trong mắt bắn ra ánh sáng nguy hiểm.  

             “Chúng ta chịu thua, chúng ta chịu thua”, Chân Thần của Quân gia đau lòng đến mức trái tim cũng sắp vỡ nát, Quân Lâm là bảo bối của Quân gia bọn họ, nếu chết ở đây, Quân gia bọn họ sẽ tổn thất rất lớn.  

             “Cho hắn ta nói!”  

             Lâm Ẩn quay đầu nhìn Quân Lâm, lạnh nhạt nói.  

          

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK