Chương 206: Xông vào cảng Đông trong đêm
Lâm Ẩn cười lạnh, thảo nào Tiêu Trang lại ngang ngược đến thế, dẫn theo hai người thôi đã dám đi tìm anh tỏ vẻ xấc xược, hóa ra là đã điều động một đội ngũ cao thủ từ nước ngoài đến bảo vệ mình.
Loại tập đoàn bất chấp quy tắc trong giới kinh doanh, không từ bất kỳ thủ đoạn nào như tập đoàn Latinh, còn dám đưa tiểu đội Hắc Ưng vào Long Quốc, đúng là mối họa to bằng trời.
Giữ bọn chúng lại thì không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Lâm Ẩn nói: “Bây giờ anh tập tức gọi điện thoại điều người đến cảng Đông. Đêm nay sẽ ra tay, tôi phải tự mình đi một chuyến để rút cây đinh này ra.”
Chắc chắn anh sẽ không buông tha cho tiểu đội Hắc Ưng này đâu, không những dám đánh lén anh, mà suýt nữa đã bắn chết Tưởng Kỳ – cấp dưới của anh, bây giờ ông ta vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.
Trước giờ Lâm Ẩn chưa từng để thù hận qua đêm, huống hồ chi đêm dài lắm mộng, nếu đợi đến lúc tập đoàn Latinh chuyển căn cứ địa của tiểu đội Hắc Ưng đi, muốn nhổ tận gốc bọn chúng thì sẽ gặp khó khăn hơn nhiều.
Dù gì thì Chris – người điều hành thật sự của tập đoàn Latinh, cũng không phải là hạng người ngu ngốc giá áo túi cơm như Tiêu Trang, nhìn những thủ đoạn gây rối tập đoàn Hải Dương trước kia sẽ biết ngay ông ta là một con cáo già, không thể xem thường được.
Lâm Ẩn hiểu rất rõ, Chris mới là đối thủ thật sự của mình, chỗ dựa lớn nhất của Tiêu Trang trong Long Quốc cũng là Chris.
“Hành động ngay trong đêm nay đấy ạ?” Thẩm Tam tỏ vẻ ngập ngừng một lúc, rồi mới gật đầu một cách trịnh trọng: “Vâng, bây giờ em sẽ đi sắp xếp người ngay.”
Anh Lâm tự mình ra mặt làm gã thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Lâm Ẩn để một mình gã xử lý chuyện này, bản thân gã cũng không dám nắm chắc phần thắng.
Hai mươi phút sau.
Thẩm Tam lái xe đến cảng Đông Hải, gã mở cửa xe một cách thành thạo, Lâm Ẩn bước xuống xe.
Ở gần đấy là đại dương mênh ʍôиɠ bất tận, trông có vẻ bí ẩn và mơ màng dưới ánh trăng bạc.
Nơi đây là bến cảng có gió thổi lồng lộng.
Cảng Đông Hải.
Đây là cảng biển có tiếng tăm nhất ở thành phố Thanh Vân, chiếm diện tích rộng rãi, vô số con thuyền chở hàng hóa lớn cập bến vào đây, trong bến cảng cũng có hơn trăm kho đựng hàng cỡ lớn.
Bây giờ, cảng Đông trông có vẻ hết sức yên tĩnh giữa màn đêm thăm thẳm, chỉ có vài kho hàng lớn vẫn còn sáng đèn.
Hơn hai mươi chiếc Land Rover đậu ở gần bến cảng, Thẩm Tam lựa chọn hơn một trăm tinh anh trụ cột trong số đàn em của mình đến đây.
“Anh Lâm, kho đựng hàng mà bọn tiểu đội Hắc Ưng ở tương đối hẻo lánh, trời sụp tối thì sẽ không còn ai qua lại ở khu vực đó nữa, bây giờ chúng ta dắt người đi bao vây chúng sao ạ?” Thẩm Tam lên tiếng, gương mặt của gã nghiêm túc như thể đang đối mặt với kẻ địch đáng gờm.
“Không.” Lâm Ẩn nghiêm mặt, anh nói: “Anh dẫn theo đàn em ở lại đây, đợi điện thoại của tôi.”
“Đợi điện thoại của anh, ý của anh là?” Vẻ mặt Thẩm Tam có vẻ nghi ngờ.
“Tôi đi san bằng bọn chúng, anh đợi tôi gọi rồi đến thu dọn tàn cục.” Lâm Ẩn hờ hững nói.
“Sao?” Thẩm Tam tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh Lâm, bọn chúng là một lũ người nước ngoài hung hãn tàn bạo, nơi này là kho chứa vũ khí của bọn chúng đó!”
Mặc dù gã đã từng nhìn thấy võ công như thần của Lâm Ẩn, nhưng tiểu đội Hắc Ưng chẳng phải là trò đùa, không nói đến chuyện ai nấy đều là tinh anh hàng đầu của quốc tế, bọn chúng còn sở hữu cả một kho vũ khí nữa.
Một khi thật sự dùng đến vũ khí, lực sát thương sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
“Anh đợi tin tức của tôi là được rồi, anh dẫn người sang đấy chỉ tổ làm bứt dây động rừng mà thôi.” Lâm Ẩn nghiêm mặt mà nói.
Trong lòng anh hiểu rất rõ, người bình thường sẽ không thể giúp ích được gì khi đấu với những kẻ xuất thân từ bộ phận đặc thù, lại còn có súng ống đạn dược trong tay, mà ngược lại còn sẽ gây hỗn loạn thêm.
Bố trí như vậy cũng vì nghĩ cho sự an toàn của nhóm Thẩm Tam, nếu như dẫn theo số lượng lớn bao vây bọn chúng, chắc chắn sẽ có thương vong.
Đây là chuyện của bản thân mình, Lâm Ẩn không hy vọng người khác bị thương vong nặng nề.
“Em…” Thẩm Tam ngập ngừng, muốn nói lại thôi, gã không dám nghi ngờ quyết định của Lâm Ẩn.
“Vâng, anh Lâm, em sẽ ở đây đợi tin của anh.” Thẩm Tam nói một cách trịnh trọng.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh một thân một mình đi vào trong cảng biển.
Thẩm Tam nhìn theo bóng người mặc áo gió, trong lòng dậy lên cảm xúc, gã quay sang dặn dò anh em Lưu Quân ở bên cạnh mình: “Bảo anh em chuẩn bị sẵn vũ khí, chuẩn bị theo tôi xông vào bất kỳ lúc nào.”
Vào lúc ấy, một kho hàng lớn ở cảng Đông Hảng vẫn để đèn đuốc sáng trưng, bên trong có vài gian phòng được sang trí sang trọng.
Một nhóm đàn ông áo đen có gương mặt đặc trưng của người nước ngoài ngồi chơi xì tố ở chiếc bàn trong phòng, trêи bàn có đặt vài chai rượu vang đỏ quý giá.
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, một cô gái tóc vàng, mặc vest đen đi vào trong, gương mặt cô ta có vẻ nghiêm túc.
“Ồ? Lina? Sao cô đến đây?” Một người đàn ông áo đen thắc mắc.
“Hắc Ưng, bây giờ anh kêu đàn em trong đội ngũ của mình dọn dẹp sạch sẽ ‘hàng hóa’, rồi đi theo tôi đổi sang địa điểm khác.” Gương mặt Lina rất nghiêm túc, cô ta nói bằng giọng ra lệnh.
Nếu như Lâm Ẩn có mặt ở đây thì sẽ nhận ra ngay, cô gái tóc vàng tên Lina là đại diện thương mại của tập đoàn Latinh đã tranh dự án thành Thế Giới với Tưởng Kỳ lần trước.
Ngoài bề mặt, Lina là người đại diện thương mại của tập đoàn Latinh, nhưng thân phận thực sự của cô ta lại là thư ký của Chris, chuyện phụ trách những việc bí mật.
“Đổi địa điểm? Đây là lệnh của ông Chris à? Lina, xảy ra chuyện gì rồi?” Hắc Ưng thấy thắc mắc.
Hắc Ưng là thủ lĩnh của tiểu đội Hắc Ưng, gã ta là một người đàn ông tóc vàng có thân hình vạm vỡ, trông có vẻ rất hung hãn.
Lina đáp: “Lần trước mấy người đi ám sát để xảy ra chút vấn đề, có vài thành viên trong đội bị bắt, nơi này đã không còn bí mật nữa.”
“Cô nói đùa kiểu gì thế? Cô đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tụi tôi sao?” Hắc Ưng tỏ vẻ bất mãn, gã ta chất vấn Lina: “Cho dù đàn em của tôi bị bắt thì cũng sẽ không tiết lộ tình báo đâu.”
“Bọn dân đen rác rưởi của Long Quốc thì có thể tra hỏi được cái gì?” Hắc Ưng nói với giọng khinh thường, gã ta tỏ vẻ vênh váo tự cao tự đại.
Đúng là kỳ quặc thật, gã ta rất hiểu đàn em của mình, bọn họ đều đã được huấn luyện đặc thù, cho dù bị điện giật cũng có thể nhẫn nhịn, sao có thể tra khảo được tin tình báo từ miệng họ kia chứ?
“Đây là quyết định của ông Chirs.” Lina nghiêm mặt mà nói: “Ngoài ra, ông Chris còn có một nhiệm vụ quan trọng cần anh phái người đi làm, tổ chức ám sát Lâm Ẩn thêm một lần nữa, làm ngay trong ngày mai, lần này anh phải bắt buộc phải thành công đấy.”
“Ờ, chuyện này chán chết đấy nhỉ? Trước kia tôi đã từng điều tra rồi, Lâm Ẩn chỉ là một thằng vô dụng mà thôi, sao ông Chris lại xem trọng thằng đó dữ vậy?” Hắc Ưng tỏ vẻ khó chịu: “Hơn nữa, không phải bọn tôi đã khiến cho Tưởng Kỳ trong tập đoàn Hải Dương thành kẻ tàn phế rồi hả? Ngoài ra, tất thảy gia đình cổ đông trong tập đoàn Hải Dương đều bị bọn tôi dọa cho sợ mất mật, thế là đã đủ để đánh bại tập đoàn Hải Dương rồi kia mà, đâu ra mà lắm chuyện thế?”
Hắn Ưng không hiểu nổi, sao ông Chris lại lo lắng nhiều đến vậy.
Những tay cao thủ tinh anh hàng đầu như bọn họ lại bị trụ sở chính của tập đoàn sai đi ám sát một tên thương nhân, đã là chuyện dùng dao mổ trâu để giết gà, mất giá lắm rồi, kết quả còn năm lần bảy lượt bị sai đi giết một thằng Lâm Ẩn vô dụng?
Phải biết rằng, trước kia những người mà bọn chúng giết, nếu không phải là người quan trọng trong giới chính trị của các nước, thì cũng là những đại gia trêи bảng xếp hạng tỷ phú! Bây giờ phải đến tỉnh Đông Hải giải quyết những chuyện lông gà vỏ tỏi như thế này, có khác nào sỉ nhục tiểu đội Hắc Ưng không kia chứ!