Chương 207: Tụi mày yếu quá
“Hắc Ưng! Đây là mệnh lệnh mà ông Chris đã trịnh trọng giao cho chúng ta, tôi hy vọng anh sẽ chấp hành!” Vẻ mặt Lina rất nghiêm túc, cô ta hết sức bất mãn trước thái độ ngông cuồng tự đại của Hắc Ưng.
“Đúng là phiền phức.” Hắc Ưng tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Chỉ giỏi vẽ vời thêm chuyện mà thôi. Được rồi, Lina, đêm nay tôi sẽ cho đám đàn em rút lui, cô biết đó, nơi này có vũ khí và thiết bị của chúng tôi, nếu phải dời đi thì phiền phức lắm, cần phải có thời gian mới được.”
Sắc mặt Lina dịu đi một chút, cô ta nói một cách nghiêm túc: “Ngoài ra, trong vòng 24 giờ, anh phải bắt thằng Lâm Ẩn của Long Quốc đó đến trước mặt ông Chris, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đây là mệnh lệnh phải làm cho bằng được!”
“Cô thôi được chưa? Chỉ là một thằng vô dụng mà cứ làm như đi ám sát người quan trọng trong bộ máy chính trị vậy đấy.” Hắc Ưng ném lá bài xì tố trong tay mình đi.
“Thập Tam Ưng, bây giờ bọn mày đi bố trí hành động cho tao, phải giết thằng Lâm Ẩn cho bằng được.” Hắc Ưng lạnh giọng dặn dò vài gã áo đen ngồi bên cạnh chiếc bàn, rồi mới quay sang nhìn Lina.
“Bây giờ cô đã vừa lòng rồi chưa?” Hắc Ưng nói một cách chậm rãi: “Vậy thì có phải nên bàn chuyện thù lao với tôi không? Lần trước nhờ cô chuyển lời của tôi đến ông Chris, ông Chris nói thế nào?”
“Lần trước tôi đã nói rồi, lật đổ tập đoàn Hải Dương thì phải trả năm trăm triệu.” Ánh mắt Hắc Ưng lộ ra vẻ tham lam, gã ta nói: “Nhìn tình hình hiện tại, ông Chris cần bao lâu nữa mới có thể nuốt túi tiền của đám nhà giàu trong Long Quốc?”
Lần trước gã ta đã hành động theo kế hoạch của ông Chris, dọa cho đám cổ đông trong tập đoàn Hải Dương sợ mất mật, gã ta còn tự mình đến tận nhà ‘thăm hỏi’ gia quyến những tên cổ đông ấy một cách đặc biệt.
Nhìn tình hình như thế, cộng thêm thủ đoạn trong giới kinh doanh của Chris thì nuốt tập đoàn to lớn này chỉ là chuyện vặt mà thôi, bây giờ chỉ cần ngồi đợi chia chác nữa là xong.
Lina nói: “Ông Chris đồng ý rồi, năm trăm triệu không thành vấn đề, đợi thêm một tuần nữa là các người có thể cầm tiền.”
“Ồ! Ông Chris tuyệt quá, thế thì hay làm sao!” Hắc Ưng bật cười ha hả: “Cô nhớ chuyển lời của tôi cho ông Chris, sau này còn mối làm ăn gì ngon thì phải mời tôi đến làm đấy, tiền của đám ngu ngốc Long Quốc này dễ kiếm thật!”
Chuyến đi đến Long Quốc lần này đem lại trải nghiệm rất tuyệt vời cho Hắc Ưng, cướp tiền từ tay đám người Long Quốc vui quá đi mất!
Vào lúc Hắc Ưng phá ra cười ha hả, một tiếng rầm vang lên, tiếng nổ lớn phát ra từ trong kho hàng.
“Chuyện gì thế này?” Hắc Ưng kinh ngạc đứng bật dậy, nhìn Lina với vẻ bất ngờ.
“Không biết nữa, qua đó xem đi.” Lina cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Hai người bọn họ mở cửa phòng, đi đến kho hàng rộng lớn.
Mười mấy chiếc xe thể thao sang trọng, cùng với một chiếc xe tải đã được cải tạo lại đậu trêи sàn xi măng trong kho hàng rộng rãi, bên trong còn có những thiết tự điện tử công nghệ cao dùng để nghe lén và mở khóa máy tính, cùng với cả đống vũ khí.
“Lão đại! Có người lạ mặt đột nhập vào đây!”
Hắc Ưng và Lina vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, có một gã mặc áo đen trong kho hàng la lớn, gương mặt gã hoang mang đến tột cùng.
“Chuyện gì thế này?” Hắc Ưng nhíu mày, gã ta cảm thấy ngờ vực, rồi đảo mắt nhìn về phía bên kia.
Không biết từ lúc nào mà có thêm một người mặc áo gió đen ở trong kho hàng rộng rãi, anh ngồi vắt chéo chân trêи chiếc ghế gỗ, nhìn về phía gã ta với vẻ mặt lạnh lùng.
Kế bên thanh niên mặc áo gió đen này có mấy gã áo đen nằm la liệt, bọn chúng kêu rêи ầm ĩ, cơ thể không ngừng co giật như thể bị điện giật vậy.
“Này? Mày là ai?” Vẻ mặt Hắc Ưng có vẻ tức giận, hỏi bằng tiếng Long Quốc bập bõm giống hệt như đã gặp phải kẻ địch đáng gờm,
Gã ta đã lăn lộn giết chóc ở thế giới ngầm nhiều năm nay, có thể phán đoán một cách chính xác đối thủ của mình có giỏi hay không.
Rõ ràng người thanh niên mặc áo gió này hầm hầm sát khí khiến cho người khác phải sợ hãi, ánh mắt anh nhìn gã ta, lập tức khiến cho gã ta cảm thấy áp lực nặng nề. Những ông trùm ma túy quốc tế, người có địa vị cao trong giới chính trị của các nước lớn, cao thủ mạnh mẽ mà gã ta từng đối đầu cũng chưa từng khiến cho gã ta có cảm giác này bao giờ.
“Lâm Ẩn.”
“Mày chính là thằng Lâm Ẩn vô dụng của Long Quốc kia à?” Hắc Ưng quan sát Lâm Ẩn với vẻ ngạc nhiên, gã ta vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình, sao đột nhiên lại bị người ta kéo đến tận nhà rồi.
“Tôi không nói sai chứ, Hắc Ưng, căn cứ của anh đã bị bại lộ rồi, có phải lúc trước anh lơ là lắm đúng không?” Lina cười lạnh, nói với Hắc Ưng.
Mặc dù không biết người Long Quốc này đến cảng Đông là để làm gì, nhưng cô ta vẫn rất vui khi thấy gương mặt khuất phục của Hắc Ưng.
Lina nhìn Lâm Ẩn, rồi lấy tấm hình trong túi ra xem, cô ta hài lòng gật đầu.
“Đúng vậy, nó chính là Lâm Ẩn. Hắc Ưng, thằng này đến nộp mạng cũng đúng lúc đấy, mau xử lý nó đi, tôi muốn nhanh chóng cho ông Chris một câu trả lời.” Lina nói bằng giọng thờ ơ, giống như đây chỉ là chuyện vặt vãnh thôi vậy.
Cô ta không biết Lâm Ẩn đã sử dụng thủ đoạn gì để tìm đến tận đây, nhưng có ích gì đâu chứ, loại người trông có vẻ gầy nhom và yếu ớt như anh ta không phải là đối thủ của Hắc Ưng.
Chỉ một mình anh ta làm sao có thể đối đầu với cả tiểu đội Hắc Ưng? Đúng là tự tìm đường chết.
“Cũng tốt, đỡ cho tôi phải đi tìm nó cho phiền hà.” Hắc Ưng gật đầu, gã ta xoa nắm đấm rồi bước lên.
“Mày là Lâm Ẩn đúng không? Tao rất nể sự dũng cảm của mày, không ngờ mày lại dám một mình đi tìm bọn tao, làm thế có khác nào tự tìm đường chết không! Không phải đầu óc người Long Quốc tụi mày đều có vấn đề chứ?” Hắc Ưng nhún vai, nở nụ cười giễu cợt.
Mặc dù gã ta cũng nhận ra Lâm Ẩn là người có tài năng, đến bọn đàn em gác cửa của gã ta cũng bị hạ gục trong nháy mắt, nhưng mà Lâm Ẩn chỉ có một thân một mình, tay không tấc sắt, cho dù có là thần tiên thì cũng không thể đối đầu với cả tiểu đội Hắc Ưng được trang bị vũ khí đầy đủ được.
“Mày là thằng đã cử bọn chúng đi ám sát tao vào ngày hôm qua, đúng không? Tưởng Kỳ cũng bị tụi mày bắn đúng không?” Lâm Ẩn cất tiếng hỏi, gương mặt anh vẫn giống hệt như mọi khi.
“Đúng đấy, tao đã cử người đi giết mày đấy thì sao hả? Không phải mày đến trả thù đấy chứ?” Hắc Ưng cười lạnh, trả lời Lâm Ẩn, gã ta nhìn Lâm Ẩn như thể đang nhìn một thằng ngu ngốc vậy: “Có lẽ mày đủ giỏi để đánh bại vài thằng đàn em của tao, nhưng mày không điều tra cặn kẽ xem tao có bao nhiêu vũ khí à?”
Hắc Ưng búng tay cái chóc, những gã áo đen người nước ngoài lập tức đi ra từ những hướng khác nhau trong kho hàng, bọn chúng cầm súng trường, nhìn Lâm Ẩn với gương mặt không có chút cảm xúc nào.
Chỉ cần hơn ba mươi người này nổ súng cùng một lúc, cho dù Lâm Ẩn mặc áo chống đạn thì cũng bị bắn nát như tương trong chớp mắt.
Gương mặt Lâm Ẩn vẫn điềm tĩnh như không, anh nhìn Lina và Hắc Ưng với vẻ như cười như không.
Lina lấy làm kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này: “Nhìn mặt của anh cũng được, rất có khí khái đàn ông, đi đóng phim thì ăn ảnh lắm đấy. Chỉ tiếc rằng, đây là hiện thực.”
Hai người bọn họ đều sững sờ trước sự xuất hiện đột ngột của Lâm Ẩn, chúng không sao hiểu nổi, rốt cuộc người Long Quốc này đang nghĩ gì trong đầu mà lại đơn thương độc mã đến cảng Đông, anh ta muốn làm trò gì đây? Nộp mạng hả?
“Hắc Ưng, mau kêu gọi người của anh ra tay đi, có giữ mạng cho nó hay không thì tùy anh vậy.” Lina tỏ vẻ thờ ơ.
Hắc Ưng châm điếu thuốc, nhìn Lâm Ẩn với gương mặt bỡn cợt: “Người Long Quốc xuẩn ngốc kia, nhìn thấy đội ngũ của tao, mày có cảm giác gì trước khi chết?”
“Cảm giác?” Lâm Ẩn lắc đầu, anh nhếch môi: “Tụi mày yếu quá.”