Chương 536: Đại diện tập đoàn Thất Tinh
Sau khi nói dứt lời, Triệu Lan Nhi ung dung đứng dậy, hai anh em Công Tôn Thu Vũ và Lâm Ẩn cũng chậm rãi đi vào trung tâʍ ɦội trường.
Triệu Lan Nhi đi đằng trước, vẫn giữ nụ cười mỉm lịch sự trêи môi, cô ta mặc lễ phục đen vừa vặn, lại thêm nhan sắc tuyệt trần, khiến cho người qua kẻ lại đều không khỏi ngoái đầu nhìn theo cô ta, cô ta nghiễm nhiên trở thành nhân vật chính thu hút nhất ở nơi này.
Chỉ có điều, Công Tôn Thu Vũ và Sở Sở đi bên cạnh Triệu Lan Nhi cũng có nhan sắc và khí chất không thua kém cô ta chút nào.
Còn một người đàn ông như Lâm Ẩn lại đứng giữa, rõ ràng anh vô cùng nổi bật, khiến cho người khác phải nhìn với ánh mắt hâm mộ.
Vô số người trong hội trường âm thầm bàn tán, thảo luận về lai lịch của Công Tôn Thu Vũ và Sở Sở.
Đương nhiên phần lớn mọi người vẫn tò mò về Lâm Ẩn hơn.
Một gương mặt trẻ trung như Lâm Ẩn, anh dẫn theo ba cô gái xinh đẹp tuyệt trần, đứng ở chính giữa, thật khiến cho người khác hâm mộ và tò mò.
Trong ấn tượng của bọn họ, tất cả đều không quen biết Lâm Ẩn.
Cho dù có thảo luận thế nào thì cũng chẳng có ai biết, rốt cuộc anh là cậu chủ của nhà nào?
Cũng khiến cho những người có mặt ở đây nảy sinh lòng hiếu kì, tất cả mọi người đều tập trung quan sát Lâm Ẩn.
Rõ ràng Triệu Lan Nhi cũng chú ý đến tình hình này, cô ta liếc nhìn Lâm Ẩn rồi nở nụ cười đùa bỡn, ánh mắt toát ra vẻ khinh thường.
Dưới sự dẫn đường của Triệu Lan Nhi, bốn người bọn họ nhanh chóng ngồi xuống ghế VIP, nhìn lên sân khấu trong hội trường.
Trêи sân khấu, hai người dẫn chương trình một nam một nữ đều mặc áo vest, đang dẫn dắt buổi đấu giá đồ cổ quý hiếm.
Những món đồ cổ này được sưu tầm muôn hình muôn dạng, được những xí nghiệp tập đoàn có ý định đặt chân trong thành Thiên Long quyên góp, số tiền đấu giá được sẽ tặng cho quỹ công ích của phố thương mại số mười tám trong thành Thiên Long, dành để xây dựng công trình phúc lợi như viện dưỡng lão, công viên và trường học.
Lâm Ẩn không có hứng thú gì với những món đồ cổ này, cũng không có ý định chi tiền, anh chỉ nâng tách hồng trà lên chậm rãi thưởng thức.
Còn nói để làm công ích.
Chỉ có một chút tiền mọn thôi, vung tay như thế cũng không phù hợp với thân phận của anh.
Chỉ mấy phút trôi qua thôi, những món đồ sưu tầm để làm công ích lần lượt được bán ra với giá cao.
Triệu Lan Nhi ngồi cạnh Lâm Ẩn, cô ta nhìn Lâm Ẩn với nụ cười lạnh.
“Sao anh không xem xem? Theo Thu Vũ dự tiệc mà đến việc giữ thể diện cũng không làm được sao”?, Triệu Lan Nhi vênh vênh váo váo, cô ta lên mặt dạy đời: “Cho dù có tiền hay không có tiền thì ít nhất cũng phải đấu giá vài món chứ, dù sao Thu Vũ cũng sẽ không để anh chi tiền đâu, đúng không?”.
“Ha”, Lâm Ẩn lắc lắc đầu, anh chẳng buồn quan tâm đến cô ta.
Anh lười chẳng muốn nói gì với dạng phụ nữ nhỏ nhen như thế.
“Hừ!”, Triệu Lan Nhi hừ lạnh, ánh mắt cô ta lộ ra vẻ khinh thường.
Rồi sau đó, cô ta đấu giá vài món trang sức bằng ngọc đáng giá một triệu tệ.
“Thu Vũ, tớ chọn được vài cái vòng tay khá đẹp, cậu giữ lấy đi, nếu như cậu không đeo thì cũng có thể mang đi tặng mấy đứa em hay bạn bè gì đấy”, Triệu Lan Nhi tỏ vẻ hào phóng.
“Với lại cô Sở, cô cũng là bạn của Thu Vũ, nhân lần đầu tiên gặp mặt, đây là quà gặp mặt của tôi, mong cô nhận cho”, Triệu Lan Nhi nhìn Sở Sở rồi mỉm cười, nói với cô ấy.
“Hả? Thế? Thế thì ngại quá”, Sở Sở hơi lúng túng, cô ấy không ngờ rằng mới ngày đầu tiên gặp mặt mà Triệu Lan Nhi đã tặng cho mình vòng tay phỉ thúy đáng giá triệu tệ.
“Không sao đâu, mọi người đều là bạn bè với nhau cả mà. Cô không nhận nghĩa là không nể mặt tôi đấy”, Triệu Lan Nhi mỉm cười, tính thả con tép để bắt con tôm.
Dù gì đi chăng nữa, mặc dù cô ta không thân quen với Sở Sở, nhưng ít nhiều gì cô ấy cũng là người bạn được Công Tôn Thu Vũ dẫn đến đây.
Với thân phận của Công Tôn Thu Vũ, chút quà mọn chẳng có tác dụng gì. Nhưng nếu tặng cho bạn của Thu Vũ, đương nhiên cũng sẽ khiến cho Thu Vũ nở mày nở mặt.
Chung quy lần này cô ta cũng muốn nhờ Thu Vũ giúp đỡ, nếu như chút bỏ ra chút tiền này mà khiến cho cô ấy chịu giúp mình, chắc chắn cô ta đã hời rồi.
Sở Sở cảm thấy hơi lúng túng, cô ấy nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt hỏi xin ý kiến.
“Sở Sở, cô muốn nhận thì nhận, tùy vào ý muốn của cô”, Lâm Ẩn hờ hững mà nói, anh không hề quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt đến vậy.
Nói thật lòng, cho dù là mình hay là Sở Sở. Một món quà nhỏ nhặt như thế này thật sự chẳng đáng là gì.
Đương nhiên không ai lại đánh người đang cười, Triệu Lan Nhi tặng quà gặp mặt cho Sở Sở, mình cũng không tiện nói gì, cứ tùy ý các cô ấy đi vậy.
Thấy Sở Sở và Lâm Ẩn như thế, ánh mắt của Triệu Lan Nhi lộ ra vẻ khinh thường, trong lòng càng thêm xem thường Lâm Ẩn.
Rõ ràng chỉ là đồ trai báo ăn bám thôi mà còn giả vờ giả vịt.
Chẳng qua cô ta chỉ lấy ra một món quà đáng giá triệu tệ, thế mà lại khiến cho hai người Lâm Ẩn lúng túng không biết làm sao, thật đúng là không hiểu chuyện đời.
“Ngại quá, cô Triệu, tôi không nhận đâu. Bình thường tôi cũng không có thói quen đeo trang sức”, Sở Sở từ chối một cách uyển chuyển.
Quy định trong nhà họ Sở rất nghiêm ngặt, con gái chưa kết hôn thì không được phép đeo trang sức lộng lẫy.
Đợi đến khi con gái trong nhà họ Sở cưới, nhà họ Sở chuẩn bị sẵn rất nhiều bộ trang sức quý hiếm trêи thế giới cho cô ấy ngay.
Dù gì cũng là gia tộc Vua trăm thuốc, căn cơ gốc rễ rất sâu, đương nhiên những món trang sức bình thường chưa chắc lọt nổi vào mắt bọn họ.
Triệu Lan Nhi bật cười rồi nói: “Được rồi”.
“Anh Lâm, cô đây là bạn gái anh đúng không? Bạn gái xinh đẹp như thế này, chẳng ngờ anh còn không mua cho cô ấy bộ trang sức cao cấp nào, đủ lắm rồi đấy”, Triệu Lan Nhi mỉa mai.
Gương mặt Sở Sở không khỏi đỏ bừng.
Lâm Ẩn cười lạnh, anh hờ hững nói: “Chuyện này không liên quan đến cô”.
Triệu Lan Nhi cũng cười lạnh, gương mặt cô ta rất kiêu ngạo.
Vào lúc này, đột nhiên người dẫn chương trình trêи sân khấu đã được thay đổi.
Vài người đàn ông mặc áo vest xanh sẫm có gương mặt nghiêm túc bước vào trong hội trường, khiến cho mọi người đổ dồn mắt nhìn bọn họ.
Trêи áo vest của những người đàn ông trung niên ấy đều có đeo chiếc huy hiệu tươi sáng của Thất Tinh.
Rõ ràng bọn họ đều là đại biểu của quản lý cấp cao trong tập đoàn Thất Tinh của nước Cao Lệ.
“Ồ! Đây, đây thành viên trong hội cổ đông tập đoàn Thất Tinh đúng không? Cũng đến dự buổi tiệc lần này à?”.
Xem ra tập đoàn Thất Tinh muốn nhúng tay vào thành Thiên Long. Tôi nghe nói chủ tịch Park của tập đoàn Thất Tinh đích thân đến thủ đô, còn đang thành tập trụ sở chính của tập đoàn chi nhánh Long Quốc ở thủ đô.
“Tôi cũng từng nghe nói đến chuyện này rồi. Nghe đâu bởi vì ban đầu cậu Ẩn đã đánh hai đứa con trai của chủ tịch Park đến tàn phế. Lần này không phải nhà họ Từ khai chiến với nhà họ Tề sao? Tập đoàn Thất Tinh hết lòng ủng hộ nhà họ Từ đấy!”.
Sau khi những người đàn ông trung niên có gương mặt nghiêm túc ấy đi vào trong, căn phòng lập tức xôn xao bàn tán về đủ tin tức bên lề.
Lâm Ẩn đặt tách hồng trà xuống, anh lạnh lùng nhìn người Cao Lệ đi vào trong hội trường.
“Mọi người cùng nhau đón mừng ông Park Kang Ri, giám đốc điều hành tập đoàn Thất Tinh dẫn đội ngũ kinh doanh đến thăm.
Người dẫn chương trình đứng trêи sân khấu giới thiệu một cách long trọng.
Nhất thời những tiếng vỗ tay hoan hô vang dội khắp trong hội trường.
Dường như mọi người cho rằng đây chính là thần tài đến từ nước ngoài.
Park Kang Ri là em trai của Park Kim Hoon, chủ tịch tập đoàn Thất Tinh, ông ta cũng là một trong những người nắm thực quyền trong gia đình tài phiệt Park ở Cao Lệ, thân phận hiển hách.
“Khụ khụ, cảm ơn mọi người đã hoan nghênh”, Park Kang Ri chậm rãi bước lên sâu khấu, gương mặt ông ta rất đỗi nghiêm túc: “Lần này tôi đến đây là để công bố phương án chiến lược của tập đoàn chúng tôi, hoan nghênh mọi người hiểu và ủng hộ sự khai phá của tập đoàn Thất Tinh chúng tôi trong thành Thiên Long”.
“Đương nhiên, trước lúc tôi cũng sẽ thông báo một tin tốt cho mọi người. Tập đoàn Thất Tinh chúng tôi định thành lập quỹ công ích Thất Tinh riêng, bỏ ra hai tỷ chỉ để đầu tư vào các hoạt động công ích”.