Bây giờ trong bí cảnh Côn Luân tranh đấu kịch
liệt, tuy hai bên đều không có cao thủ Thiên Tiên ra
tay, nhưng cao thủ Địa Tiên đã ra trận rồi, nghe nói
gia tộc nào cũng có Địa Tiên ngã xuống.
Lâm Ẩn ð lại nhà họ Tiêu hơn một tiếng mới hài
lòng dẫn Bùi Thanh Y rời khỏi.
Tuy không biết vì sao Tiêu Chấn lại phối hợp như
thế, nhưng chỉ cần anh có lợi là được, nếu nhà họ
Tiêu dám gây chuyện nữa, anh cũng không ngại diệt
bọn họ.
Sau khi Lâm Ẩn trở về nhà họ Chung, ba gia tộc
khác đều phát người đến mời Lâm Ấn đi qua một
chuyến, nhưng anh đều từ chối.
Ngay cả cụ ông nhà họ Chung cũng không gặp.
Anh biết những gia tộc này gặp anh chỉ vì mượn
sức anh thôi, nhưng anh không xem trọng Côn Luân
này, bây giờ nguyên khí trong thiên địa gần hồ rửa
kiếm của núi Lang Gia còn nồng đậm hơn nguyên khí
trong đất tổ của mấy gia tộc ở Côn Luân này nữa, vả
lại anh biết vách tường ranh giới trong bí cảnh Côn
Luân sẽ ngày càng dày hơn, có lẽ trăm năm sau, Côn
Luân sẽ rất khó mượn trận pháp đề hấp thu nguyên
khí trong bí cảnh.
Đúng là nguyên khí bên đây sẽ dày hơn những nơi
bình thường một chút, nhưng chắc chắn không bằng
được hồ rửa kiếm.
Sau khi Lâm Ẩn đi, nhà họ Tiêu vô cùng âm u.
Cao thủ của nhà họ Tiêu tập trung lại với nhau,
một vài trường lão trong đó còn nhìn Tiêu Chấn với
ánh mắt bất mãn, nếu không phải vì Tiêu Chấn mạnh,
có lẽ bây giờ đã có trường lão ra tay với ông ta rồi.
“Chủ nhà, có phải quyết định của ông hôm nay
hơi qua loa rồi không?”
Một trường lão thật sự không nhịn được nữa,
không hài lòng la lên.
“Các người đang có ý kiến với tôi ư?”
Tiêu Chấn nhìn thoáng qua các cao thủ đang
ngồi, lạnh lùng hỏi.
“Không dám!”
Khách khanh Trần sưng má phải, lạnh lùng nói:
“Nhưng không biết chủ nhà đưa ra nhiều linh dược
như vậy, sau này nhà họ Tiêu phải làm sao đây? Ông
ăn nói với cụ ông thế nào đây?”
Trong lời nói của khách khanh Trần đầy ý châm
chọc, xem ra ông ta rất không hài lòng vì khi nãy Tiêu
Chấn không ra tay.
“Nếu tôi không giao linh dược ra, ông có thể sống
tiếp sao?”
Tiêu Chấn lạnh nhạt nói với khách khanh Trần.
“Ông..”
Khách khanh Trần lập tức nghẹn họng, nhưng vẫn
nói: “Nơi này là nhà họ Tiêu, chẳng lẽ chúng ta nhiều
người như vậy, phối hợp với át chủ bài của nhà họ
Tiêu cũng đấu không lại một hậu bối sao?“
“Hậu bối?”
Tiêu Chấn khinh thường cười ra tiếng, khí thế trên
người bùng nồ, chèn ép khiến mọi người trong đại
sành không thờ nổi.
Mọi người đều vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ,
không biết vì sao Tiêu Chấn lại như thế.
“Các người tự nhận là cao thủ, nhưng ở trong mắt
tôi, các người khác gì một con kiến chứ?”
Tiêu Chấn nhìn mọi người trong đại sảnh, lạnh
lùng nói: “Mà tôi ở trong mắt Lâm Ẩn cũng chì như
một con kiến thôi, khi nãy nếu chúng ta phản kháng
thì chưa tới một khắc, Lâm Ần có thể khiến cả nhà họ
“Tiêu không còn một mạng, ông có tin không?”
Tiêu Chấn lạnh lùng nhìn người của nhà họ Tiêu
trong đại sảnh, những người này tu đến Thần cảnh đã
tự cho rằng mình là thần tiên, tự cho rằng mình đứng
rất cao, nhưng sau khi ông ta tu luyện đến nửa bước
Nhân Tiên mới hiều rõ sự chênh lệch của Nhân Tiên
và Thần cành, cả ông ta cũng có thề giết chết một
đỉnh cao Thần cảnh rất dễ dàng, càng khỏi nói tới
Lâm Ẩn còn mạnh hơn.
Ba ngày nháy mắt trôi qua.
Tin tức chậm rãi truyền khắp Côn Luân.
Có người thấy cụ ông nhà họ Tiêu vốn nên ở bí
cảnh Côn Luân dẫn một người trẻ tuồi và hai ông lão
về đất tổ nhà họ Tiêu ở Côn Luân.
Chương 1006: Người trong bí cảnh đến
Trong nháy mắt, núi Côn Luân trờ nên gió giục
mây vần.
Tiều bối của các gia tộc đều bị cấm ra ngoài, dù
là Lâm Ẩn hay nhà họ Tiêu, bọn họ cũng không thể
trêu vào nồi, ở trong nhà sẽ không gây chuyện được.
Chỉ có nhà họ Cồ, nhà họ Kỳ và nhà họ Chung
lặng lẽ phái người đến cửa, muốn hỏi thăm xem cụ
ông nhà họ Tiêu thật sự về rồi sao.
Nhưng không đợi bọn họ nghe được tin tức, nhà
họ Tiêu đã tự tung tin.
“Vì chúc mừng cụ ông trờ về từ tiên cảnh Côn
Luân, mời các nhà đến nhà họ Tiêu dự tiệc!”
Lúc này, tin tức truyền ra đã chứng minh tính chân
thực của tin tức bên lề kia, trong chốc lát các gia tộc
qua lại thân thiết với nhà họ Tiêu đều mừng rỡ, còn
ba gia tộc khác thì chuẩn bị quà, định đi thăm hỏi cụ
ông Tiêu.
Lúc này trong nhà họ Tiêu vô cùng náo nhiệt.
Một chàng trai mặc áo gấm ngồi trong trạch viện
của nhà họ Tiêu, bên cạnh là một con bạch hạc thật
lớn, dài chừng năm sáu mét vô cùng hùng tráng, lông
chim như sắt thép, móng vuốt bén nhọn, cụ ông nhà
họ Tiêu đứng ở một bên, cung kính nói với chàng trai
trẻ.
“Cậu chủ, nhà họ Tiêu của tôi đơn sơ, mong cậu
không chê bai”.
“Ông Tiêu nói quá rồi”, Thi Anh Hào cười nói: “Lần
này chúng tôi đến thế giới thường là có chính sự,
cũng không phải đến đề hưởng phúc”.
“Nhưng khi nãy nghe đầy tớ nói gần đây nhà họ
Tiêu của ông xảy ra một vài chuyện, có cần đề Thi
Đông, Thi Nam đi giài quyết không?”, Thi Anh Hào
nhìn thoáng qua cụ ông nhà họ Tiêu, lạnh nhạt hỏi.
Gần đây cụ ông Tiêu đột phá đến Nhân Tiên trung
kỳ, trình độ của lão ta cũng xem như tầm trung trong
các khách khanh của nhà họ Thị, là người mạnh nhất
trong nhóm người đến từ thế giới thường, đáng đề
anh ta lôi kéo.
“Không cần”, cụ ông nhà họ Tiêu lắc đầu: “Chỉ là
một thằng nhóc ở thế giới thường không biết có được
cơ duyên thần bí gì nên đột phá thôi, dù cậu ta may
mắn đột phá đến Nhân Tiên cảnh, với trình độ võ
thuật của thế giới thường, cậu ta hoàn toàn không
được tu luyện tiên pháp đúng đắn, tôi tiện tay là có
thể giải quyết thôi”.
“Đợi ngày mai sau khi chèn ép người của ba gia
tộc khác, tôi sẽ tự tay xử lý cậu ta!”
Ánh mặt cụ ông Tiêu sâu thằm, khiến người ta
không nhìn ra được lão ta đang nghĩ gì.
“Chỉ là một người tầm thường thôi cần gì cụ Tiêu
tự ra tay? Ngày mai nếu người nọ dám đến, tôi sẽ kêu
Thi Đông đi giải quyết”, Thi Anh Hào lắc đầu, rõ ràng
không coi Lâm Ấn ra gì.
Nhà họ Chung, trong tiều viện Lâm Ẩn ð.
Người bên nhánh của Chung Ly Hiên đều tập
trung ðở đây, vốn vì khí thế của Lâm Ẩn nên địa vị của
bọn họ liên tục tăng cao, nhưng hôm nay sau khi tin
tức cụ ông Tiêu trở về truyền đến, người của các
nhánh khác đều nhìn bọn họ với ánh mắt cười trên nỗi
đau của người khác.
Đặc biệt là người của chủ nhà, nhìn thấy bọn họ
đều suýt cười ra tiếng.
Trong trạch viện, Chung Ly Hiên cau mày, quan
hệ sư đồ của Thầm Xuyến và Lâm Ấn không có cách
nào thay đổi, nếu cụ ông nhà họ Tiêu muốn báo thù
Lâm Ẩn, thì lần này ông ấy chỉ có thề hy vọng Lâm Ấn
đấu lại lão ta, đề lão ta không dám làm càn.
Cụ Tiền và Bùi Thanh Y cũng rất lo lắng, tuy bọn
họ tin tưởng Lâm Ấn, nhưng lần này thì khác, cụ ông
Tiêu kia vốn là cao thủ Nhân Tiên, hơn nữa lần này
còn có ba người đi cùng, có lẽ là đến từ bí cảnh Côn
Luân, vẫn chưa rõ là thực lực gì.
“Cậu Ẩn, không bằng chúng ta rút lui về Lang Gia
trước đi?”
Cụ Tiền im lặng đứng bên cạnh một lát rồi nói.
Khoảng thời gian này cụ ta vẫn luôn ở lại Lang Gia
củng cố cảnh giới, cũng biết Công Dương Báo đã sắp
xếp rất nhiều trận pháp trên núi Lang Gia, dù cao thủ
nửa bước Nhân Tiên muốn công phá trận pháp cũng
cần chút thời gian, trờ lại Lang Gia, phần thắng của
Lâm Ần cũng nhiều hơn.
“Bây giờ người của nhà họ Chung đang nhìn chằm
chằm chúng ta đấy, chỉ cần chúng ta muốn chạy trốn,
bọn họ sẽ thông báo với nhà họ Tiêu ngay, chúng ta
không đi được”.
Lâm Ẩn lắc đầu, hờ hững nói.
“Hơn nữa, chỉ dựa vào mấy người này, vẫn không
đủ đề Lâm Ấn này chạy trốn”.