Chương 417: Tên Lâm Ẩn này khá thú vị đấy
“Thưa cậu Triệu, tôi đã sử dụng tất cả nhân lực trong Cảng Thành theo lời căn dặn của cậu, xác định được vị trí của cậu Ẩn rồi, đồng thời điều tra rõ ràng những gì cậu ấy làm sau khi đến Cảng Thành”.
Một ông lão đầu tóc trắng xóa, mặc đồ thời Đường màu xanh đứng bên cạnh Triệu Thừa Kiền, cung kính nói chuyện với anh ta.
“Nói đi”.
Triệu Thừa Kiền hờ hững lên tiếng.
“Sau khi cậu Ẩn của nhà họ Tề đến Cảng Thành, cậu ấy đã làm hàng loạt chuyện động trời, có thể nói là đã đạt được thành tựu lớn”, ông Mã nghiêm mặt mà nói: “Theo như những gì tôi biết, cậu ấy đã giết cậu Tiêu Trang của tập đoàn Tiêu thị nước M và Maugdi, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Latinh Cảng Thành trong tòa nhà Thủy Tinh”.
“Sau khi giết chết hai người bọn họ, Lâm Ẩn đã nâng đỡ Chris, người đại diện tập đoàn Latinh ở khu vực Châu Á, ngồi vào chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị, đồng thời rót một số tiền lớn từ thủ đô vào Cảng Thành, đổi tên thành tập đoàn Lâm thị”.
“Việc đầu tiên tập đoàn Lâm thị làm sau khi được thành lập, đó là mở ra cuộc chiến tranh thương mại trêи mọi lĩnh vực với Quý Trọng Sơn, người giàu nhất ở Cảng Thành”.
“Ngoài ra, hai ngày gần đây, Lâm Ẩn và Sở Hùng Sơn của tập đoàn dược phẩm Sở thị Cảng Thành đã về chung một phe”.
“Sở Hùng Sơn và Quý Trọng Sơn đang tranh đấu quyết liệt trong giới kinh doanh”.
“Về phần Quý Trọng Sơn, tạm thời hắn vẫn chưa có hành động gì”.
Sau khi chậm rãi tường thuật lại từng chuyện một, ông Mã hơi cúi đầu, chờ đợi chỉ thị của Triệu Thừa Kiền.
Triệu Thừa Kiền vuốt ve chiếc nhẫn ngọc, ánh mắt trở nên lạnh lùng, anh ta nhếch môi nở nụ cười mỉm đầy ẩn ý.
“Cái tên Lâm Ẩn này cũng khá thú vị đấy”.
“Tập đoàn Latinh có ô dù to, xưng hùng xưng bá ở nước ngoài”.
“Tập đoàn Tiêu thị dựa dẫm vào nhà chính trị nước M, nội tình rất phức tạp”.
“Sở Hùng Sơn vẫn là con cháu dòng chính của gia tộc Vua trăm thuốc ở Điền Nam, con trai thứ ba của ông vua dược”.
“Còn Quý Trọng Sơn, không những giá trị bản thân hắn lên đến một ngàn tỷ, giàu sang phú quý, sau lưng hắn còn có một người có thể trấn áp được thế tục”.
Triệu Thừa Kiền nói chậm rãi, ánh mắt anh ta dần trở nên sâu thẳm.
“Một mình cậu ta có thể khơi lên được sóng gió ngút trời như thế, tôi lại thấy tò mò thật đấy, không biết ngoại trừ là người nắm quyền nhà họ Tề trong thủ đô ra, Lâm Ẩn còn có thân phận đáng sợ gì trong bóng tối nữa”.
“Xin lỗi cậu Triệu, tạm thời tôi chưa thể điều tra sâu hơn về chuyện riêng của Lâm Ẩn”, gương mặt ông Mã có vẻ áy náy, ông ta nói: “Theo như một vài tin tình báo đã nhận được lúc trước, phân tích chiến tích đối thủ của Lâm Ẩn, tôi đoán rằng thực lực của Lâm Ẩn không hề thua kém cao thủ trêи bảng Nhân”.
“Cao thủ bảng Nhân à?”, Triệu Thừa Kiền lắc đầu, không tỏ ý kiến: “Để tôi thử cậu ta là sẽ biết ngay”.
“Bây giờ ông có biết Lâm Ẩn đang ở nơi nào trong Cảng Thành hay không?”.
“Theo như tình báo mới nhất, Lâm Ẩn nhận được lời mời của Sở Hùng Sơn, hôm nay sẽ tham dự vào bữa tiệc tổ chức ở khách sạn Hương Giang”, ông Mã nghiêm mặt mà hỏi: “Cậu Triệu, bây giờ tôi có thể dẫn người đến khách sạn Hương Giang để bắt Lâm Ẩn không?”.
“Không cần phải làm thế”, Triệu Thừa Kiền mỉm cười, anh ta cảm thấy rất có hứng thú: “Vốn dĩ tôi định đến Cảng Thành để tận tay bắt Lâm Ẩn, xem xem cậu ta có tài cán gì, thực lực của cậu ta đáng kiêu ngạo đến mức nào, đến em gái của Triệu Thừa Kiền tôi mà cũng dám từ chối”.
“Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, dường như mọi chuyện còn thú vị hơn cả tưởng tượng của tôi”.
“Cậu ta vừa một thân một mình đi đến Cảng Thành đã dính líu với nhiều thế lực lớn như thế. Lại thêm hàng loạt hành động của cậu ta trong thủ đô ngày trước, khiến tôi nảy sinh đôi chút hứng thú với cậu ta, có lẽ cậu ta đủ tư cách để làm đối thủ của tôi”.
“Tạm thời đừng quan tâm đến Lâm Ẩn, cứ theo dõi câu ta sát sao, xem xem rốt cuộc cậu ta có thể làm lớn chuyện đến mức nào. Đi tìm Quý Trọng Sơn trước đã”, Triệu Thừa Kiền lên tiếng bảo.
“Cậu Triệu… Quý Trọng Sơn đó, không biết vì sao lần này hắn lại từ chối lời mời của cậu, nói là mong cậu thông cảm, gần đây hắn bộn bề nhiều chuyện, lần sau sẽ đích thân đến thủ đô tới tận nhà xin lỗi cậu”.
Ánh mắt Triệu Thừa Kiền lạnh xuống, tỏa ra những tia sáng lạnh lùng: “Ông nói cái gì? Quý Trọng Sơn dám từ chối tôi à?”.
“Ha… Lá gan chó to thật!”.
“Xin cậu Triệu bớt giận, Quý Trọng Sơn từ chối gặp cậu một cách lạ thường như thế, chắc hẳn vì Lâm Ẩn đã gây ra áp lực quá lớn cho hắn”, ông Mã suy đoán: “Nhưng tôi biết gần đây Quý Trọng Sơn đã mời cao thủ của Dương Môn trong Cảng Thành, đích thân đến tìm Long Dương”.
“Nhờ người của Dương Môn giúp đỡ? Nhưng lại không gặp tôi?”, Triệu Thừa Kiền nhếch môi cười lạnh: “Ông Mã, bây giờ ông báo với Hương chủ Dương Môn ở Cảng Thành đến biệt thự Hương Sơn gặp tôi!”.
“Vâng!”, ông Mã cúi đầu, nói một cách cung kính.
Sau khi căn dặn chuyện này xong, Triệu Thừa Kiền bước vào chiếc xe đen dưới sự bảo hộ của vô số thanh niên mặc com lê, mấy chiếc xe nhanh chóng rời khỏi sân bay cùng một lúc, đi về phía biệt thự Hương Sơn.
…
Ngày tiếp theo.
Đảo Vòng Sao, biệt thự Hương Tân.
Trêи sân golf.
Những dĩa điểm tâm tinh tế được bày trêи bàn ăn, một nam một nữ có khí phách mạnh mẽ ngồi trêи hai chiếc ghế bên bàn.
“Bà Văn, Lâm Ẩn và Sở Hùng Sơn đã bắt tay với nhau, e rằng bọn họ muốn làm lung lay gốc rễ của tôi ở Cảng Thành”, Quý Trọng Sơn cất tiếng nói, gương mặt hắn có vẻ rất nặng nề.
“Tôi nghe nói lòng ham muốn của Lâm Ẩn cũng khá lớn. Không tìm được ông thì ra tay với cơ nghiệp của ông”, Văn Thiên Phượng nói chậm rãi: “Tôi vốn cho rằng cậu ta sẽ không làm được gì ở Cảng Thành, bây giờ nghĩ lại mới thấy chúng ta đã xem thường thủ đoạn thương mại của Lâm Ẩn”.
“Tình hình càng lúc càng nằm ngoài tầm khống chế, tôi không thể tiếp tục đợi nữa”, Quý Trọng Sơn khẽ híp mắt, ánh mắt hắn sáng lên, sát khí hằm hằm: “Tối hôm qua lại có người gây rối đến Cảng Thành”.
“Tôi đã sắp xếp người ổn thỏa, áp dụng cách đánh thẳng vào chỗ hiểm lần đầu tiên với Lâm Ẩn!”.
Văn Thiên Phượng nhíu mày lại, bà ta nhìn Quý Trọng Sơn rồi hỏi: “Người gây rối à? Ai thế?”.
“Quý tử của nhà họ Triệu, Triệu Thừa Kiền”, Quý Trọng Sơn nghiêm mặt mà nói: “Cậu ta đến tìm Lâm Ẩn, nghe nói em gái ruột của cậu ta từng có hôn ước với Lâm Ẩn”.
“Nếu như Lâm Ẩn thật sự là em rể của cậu Triệu, e là chúng ta lại phải đối mặt với kẻ địch mạnh!”.
“Triệu Thừa Kiền? Lúc còn ở thủ đô đã từng nghe nhắc đến người này, chẳng phải tôi nghe nói cậu ta đã ra nước ngoài rồi ư? Sao đột nhiên lại về Long Quốc?”, Văn Thiên Phượng nhíu mày lại.
“Cậu ta là cậu chủ nhà họ Triệu ở thủ đô, rất giỏi giang. Nhưng mà cũng khó lòng khuấy đảo được thế cục của chúng ta nhỉ?”, Văn Thiên Phượng ngập ngừng.
“Bà Văn, bà không hiểu Triệu Thừa Kiền đâu”, Quý Trọng Sơn than thở, rồi nói chậm rãi: “Người này không chỉ là cậu chủ của nhà họ Triệu, mà còn là thiếu chủ của Dương Môn…”.
“Tôi có qua lại với Dương Môn ở Cảng Thành nên mới biết nội tình…”.
“Cái gì! Thiếu chủ của Dương Môn?”.
Hiếm hoi lắm mới thấy Văn Thiên Phượng tỏ vẻ kinh ngạc, lông mày bà ta nhíu lại.
Dương Môn là thế lực truyền kỳ của Long Quốc vào thế kỷ trước.
Đến bây giờ vẫn còn một câu nói lưu truyền bên nước ngoài.
Nơi nào có người Long Quốc thì nơi đó có Dương Môn!
Sự hùng mạnh của Dương Môn đã vượt qua vài gia tộc lớn ở thủ đô.
Lâm Ẩn đã vướng tay vướng chân bọn họ lắm rồi, lại thêm cậu chủ Dương Môn tham gia thì hai người bọn họ cũng không chịu nổi.
“Triệu Thừa Kiền tìm tôi, tôi từ chối cậu ta rồi”, Quý Trọng Sơn nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi không còn khống chế được tình hình hiện tại nữa. Bởi thế, tôi đã sắp xếp người ra tay vào tối nay, ép Lâm Ẩn sử dụng đến con át chủ bài của cậu ta. Bà Văn, tôi hy vọng bà có thể báo lại với ngài ấy”.
“Chỉ cần ngài ấy ra tay, chắc chắn có thể giữ vững cục diện”.