Mục lục
Chàng rể cực phẩm – Lâm Ẩn (Full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 194: Tôi có tập đoàn Latinh làm chỗ dựa

Tất Tâm Vũ vừa vào cửa đã chỉ trích thẳng mặt Tưởng Kỳ, dường như cô ta không hề e sợ uy phong của tập đoàn Hải Dương.

Tưởng Kỳ khẽ biến sắc, đang định lên tiếng quát mắng thì chợt nghiêm mặt lại, quay sang nhìn Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn không tỏ vẻ gì, nhìn Tất Tâm Vũ một lượt từ trêи xuống dưới.

Cô gái kiêu căng này nhìn rất quen mất, hình như là một siêu sao thường xuất hiện trêи tivi.

Tất Tâm Vũ ăn mặc vô cùng thời thượng, ngũ quan trêи khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, có thể coi là một người đẹp xuất sắc, nhưng tính tình lại quá tệ hại.

Lâm Ẩn không nói gì, tự mình nâng tách trà lên thưởng thức, ra hiệu bằng ánh mắt cho Tưởng Kỳ.

Tưởng Kỳ nhìn về phía Tất Tâm Vũ, nghiêm mặt lại bảo: “Cô Tất đúng không? Chào cô, tôi là người phụ trách của tập đoàn Hải Dương, Tưởng Kỳ.”

Nghe thế, Tất Tâm Vũ tỏ ra kinh ngạc, tất nhiên đã bị màn giới thiệu bản thân này làm hoảng sợ, qua một lúc lâu mới trở lại như thường, nhưng vẻ mặt vẫn có chút nửa tin nửa ngờ.

“Ông là? Chủ tịch Tưởng của tập đoàn Hải Dương.” Tất Tâm Vũ hỏi với giọng ngờ vực.

Lúc trước cô ta chỉ nghe nói có một vị quản lý cấp cao ở tập đoàn Hải Dương đến đây, chớp mắt đã đổi người phụ trách và đạo diễn trong đoàn phim, nhưng không ngờ rằng là chủ tịch Tưởng Kỳ lại đích thân đến đây!

“Đúng thế, cô Tất, chuyện đổi đạo diễn đoàn phim là việc nội bộ của tập đoàn chúng tôi. Cô có gì không hài lòng à?”

Ông ta cũng biết lai lịch của Tất Tâm Vũ, là một siêu sao ở thủ đô, rất có tiếng nói trong giới giải trí này, cũng coi như là một nhân vật tầm cỡ. Nhất là vì trà trộn được vào trong giới thủ đô, Tất Tâm Vũ đã giao thiệp với không ít các nhân vật có quyền có thế ở thủ đô, cho nên mới hống hách như vậy, lúc trước đã thỏa thuận chuyện trong đoàn làm phim đều cho cô ta quyết định.

“Chủ tịch Tưởng, tôi vô cùng không hài lòng!” Tất Tâm Vũ nói với vẻ bất mãn: “Tôi đến tỉnh Đông Hải, hợp tác với tập đoàn Hải Dương các ông để quay bộ phim cổ trang này là vì nể mặt ai, ông cũng biết mà. Chúng ta đã ký hợp đồng từ trước rồi, chuyện của đoàn làm phim này đều phải qua tay tôi giải quyết!”

“Cho dù đạo diễn là người của tập đoàn Hải Dương các ông, các ông muốn đổi thì cũng phải báo cho tôi biết trước một tiếng, phải hỏi qua ý kiến của tôi mới đúng!” Tất Tâm Vũ nói rất hùng hồn.

Cô ta không muốn nhúng tay vào việc tập đoàn Hải Dương sắp xếp người như thế nào, mà là Cao Tư Thái làm đạo diễn sẽ cho cô ta sự đãi ngộ cao cấp nhất, hơn nữa còn nghe lời y như con chó vẫy đuôi. Quan trọng nhất là, không thông báo đã đột nhiên thay người, như vậy là hoàn toàn không nể mặt cô ta.

Tưởng Kỳ tỏ vẻ do dự, bộ phim cổ trang ở khu vực trọng điểm về phim ảnh này là một khâu quan trọng trong việc tuyên truyền dự án thành Thế Giới, lúc trước ông cũng nhờ bạn bè ở thủ đô, bỏ ra cái giá mấy chục triệu để mời Tất Tâm Vũ về, làm người đại diện hình ảnh cho.

Nhưng lại không ngờ tính tình của cô nàng này lại tệ đến vậy, chỉ thay mỗi đạo diễn mà đã tìm đến đây mặt nặng mày nhẹ.

“Cô Tất, đây là chuyện nội bộ tập đoàn của chúng tôi. Cô tìm đến tôi là muốn gì?” Tưởng Kỳ nghiêm mặt lại hỏi.

“Rất đơn giản, bồi thường đi.” Tất Tâm Vũ nói thẳng: “Hành vi của ông đã làm trái điều kiện hợp đồng, cứ bồi thường theo hợp đồng thôi, hai trăm triệu!”

Lâm Ẩn đặt tách trà xuống, nhìn Tất Tâm Vũ, đúng là mạnh miệng thật, mở mồm đã bảo hai trăm triệu, diễn viên thôi mà lớn lối đến vậy sao? Dám la hét với Tưởng Kỳ? Chắc là ỷ vào bản thân có gốc gác.

Sau đó anh lại nhìn sang Tưởng Kỳ, vẻ mặt Tưởng Kỳ lộ vẻ căng thẳng, cảm thấy bản thân đã để mất mặt trước sếp Lâm, người đại diện hình ảnh mình mời về giờ lại đến cửa đòi tiền.

“Cô Tất, cô đang nói đùa à? Cô muốn dựa vào hợp đồng đòi tôi bồi thường hai trăm triệu?” Tưởng Kỳ đanh giọng lại hỏi.

“Ha.” Tất Tâm Vũ cười lạnh, ra vẻ không sợ gì mà nói: “Dựa theo hợp đồng, nếu tập đoàn Hải Dương các ông vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường cho tôi gấp năm lần phí diễn xuất, giấy trắng mực đen viết đây này, lẽ nào các người muốn tôi kiện công ty lên tòa sao?”

“Đúng rồi, đừng hòng bảo Cao Tư Thái về làm đạo diễn lại, không có tác dụng gì đâu! Các người không thông báo cho tôi đã tự ý thay nhân viên trong đoàn làm phim đã là trái với hợp đồng rồi.” Tất Tâm Vũ ói rất hùng hồn: “Không cho tôi một lời giải thích một hợp lý, tôi sẽ mời luật sư ra tòa.”

“Cô muốn lời giải thích gì?” Lâm Ẩn mở miệng hỏi.

Tất Tâm Vũ đánh giá Lâm Ẩn một lượt rồi làm vẻ khinh thường, bảo: “Anh là ai? Có tư cách đại diện cho tập đoàn Hải Dương nói chuyện à?”

“Chủ tịch Tưởng, tôi hi vọng lúc chúng ta nói chuyện, mấy tên tôm tép đừng có lắm mồm xen vào.” Tất Tâm Vũ nói năng không chút khách sáo.

Một tên mặc cả cây đồ rẻ mạt không có tư cách nói chuyện với cô ta.

“Lời giải thích tôi muốn cũng đơn giản thôi, cứ dựa theo hợp đồng, bồi thường hai trăm triệu, chuyện tập đoàn Hải Dương các ông vi phạm hợp đồng coi như xí xóa. Tôi lại diễn cho xong bộ phim này của các người, hoàn thành nghĩa vụ làm hình ảnh đại diện cho tập đoàn các ông.” Tất Tâm Vũ nhìn sang Tưởng Kỳ, nói với vẻ đăm chiêu: “Còn nếu không, tôi bảo đảm tập đoàn các người sẽ không chỉ tổn thất hai trăm triệu thôi đâu!”

Tưởng Kỳ thấy hơi giận, hỏi: “Cô có ý gì?”

Ông ta làm kinh doanh nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu thấy một diễn viên uy hϊế͙p͙ ngược lại ông chủ!

“Có ý gì à?” Tất Tâm Vũ ra vẻ châm chọc, nói năng rất trắng trợn không kiêng dè gì: “Chủ tịch Tưởng, tôi nói thật cho ông biết nhé, tập đoàn Latinh đã sớm ra giá cao, muốn đào tôi sang bên đây làm hình ảnh đại diện cho tập đoàn bọn họ. Tôi là nể mặt tổng giám đốc Lý mới không qua đấy. Bây giờ các người không tôn trọng tôi, tự tiện làm trái hợp đồng, còn không chịu bồi thường. Tôi chỉ có thể chọn về phía tập đoàn Latinh thôi.”

“Cô muốn tôi gọi điện cho tổng giám đốc Vương ở thủ đô sao?” Tưởng Kỳ trùng giọng xuống, vẻ mặt ánh lên tia giận dữ, cô gái này đúng là kiêu căng quá mức.

“Tổng giám đốc Vương? Tổng giám đốc Vương chỉ là một người làm ăn chung với tôi thôi, không ràng buộc tôi nỗi đâu.” Tất Tâm Vũ nói rất dửng dưng.

Tưởng Kỳ khẽ nhíu mày lại, tuy rằng đều là ngôi sao, nhưng Tất Tâm Vũ lại khác hoàn toàn với Hồ Kim Vượng, cô gái này tự mình mở công ty giải trí, sau lưng lại có người ở thủ đô chống lưng, muốn chặt đứt con đường sự nghiệp của cô ta rất khó.

Nhưng cô ta dựa vào đâu mà đấu với tập đoàn Hải Dương?

“Tất Tâm Vũ, cô dám uy hϊế͙p͙ dọa dẫm tập đoàn chúng tôi? Cô cho rằng tập đoàn Hải Dương không có cách bắt chẹt cô sao?” Tưởng Kỳ trùng giọng xuống mà nói.

Tất Tâm Vũ cười khẩy: “Chủ tịch Tưởng, hình như ông đánh giá tập đoàn Hải Dương của ông cao quá rồi đó? Tôi có tập đoàn Latinh làm chỗ dựa, tôi sợ ông chắc? Ông cảm thấy tập đoàn của các ông còn chống đỡ được bao lâu ở tỉnh Đông Hải này?”

Cô ta đã bị tập đoàn Latinh lôi kéo từ lâu, lần này tập đoàn Hải Dương không chịu ra giá cao thì cô chẳng thèm để ý nữa, cứ theo ai có nhiều tiền hơn là được rồi, có tập đoàn Latinh che chở, tập đoàn Hải Dương cũng chẳng dám làm gì cô ta cả!

Tưởng Kỳ bị những lời nói này chọc tức không thôi, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Tất Tâm Vũ.

“Cho các người một ngày để suy nghĩ, một là bồi thường hai trăm triệu, hai là tôi sẽ sang tập đoàn Latinh rồi kiện các người, để tập đoàn các người vừa phải bồi thường, vừa phải cõng lấy bê bối chuyện làm trái hợp đồng, còn mất cả người đại diện hình ảnh nữa!” Tất Tâm Vũ nói không chút khách sáo, giọng điệu rất cứng rắn.

“Tập đoàn Latinh làm chỗ dựa? Cô đừng hối hận với quyết định ngày hôm nay của mình đấy.” Lâm Ẩn cười khẩy rồi bảo.

Tất Tâm Vũ nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ha ha, anh đang dọa tôi đấy à? Xem bộ dạng của anh thì chắc chỉ là chó săn cho tập đoàn Hải Dương mà tôi, thế mà dám lớn tiếng ở trước mặt tôi sao? Sau này đừng để tôi gặp anh ở trêи đường.”

“Chủ tịch Tưởng, nếu tập đoàn các người không chịu bồi thường, vậy thì chờ thông báo từ luật sư đi.” Tất Tâm Vũ nói rất hùng hồn, sau đó xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK