Mục lục
Chàng rể cực phẩm – Lâm Ẩn (Full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1216: Cậu Ấn cứ để ta

“Tiểu huynh đệ, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu mau đi đi”.

Quản lý Bạch Sư Đường vội nói: “Mấy ngày.

trước Tông chủ Thanh Dương vừa thăng lên Thiên Tiên hậu kỳ, các cậu không thề trêu vào đâu”.

“Không sao”.

Lâm Ẩn từ tốn nói.

“Tiểu tốn, ngươi là đệ tử của tông môn nào, dù là đệ tử đích truyền của tông môn hạng hai, đi đến thành Trấn Nam cũng phải nề mặt Thanh Dương.

Tông của ta ba phần”.

Định Nguyên cau mày nhìn Lâm Ẩn, dù hắn kiêu.

ngạo nhưng cũng không ngốc, người biết hắn là người của Thanh Dương Tông còn dám lên tiếng, một là bị ngốc, hai là có thế lực chống lưng.

Hắn không cho rằng Lâm Ẩn mạnh bao nhiêu, dù sao chỉ là một người trông không lớn hơn hắn là mấy, dù là thiên tài đi nữa, quá lắm cũng chỉ là Nhân Tiên Địa Tiên cảnh thôi.

Ở thành Trấn Nam, một Địa Tiên cũng chẳng tính là gì.

“Hậy!”

Quản lý Bạch Sư Đường thờ dài một tiếng, cũng không nói gì thêm, khi nãy ông ta bảo hai người này.

đi mà bọn họ không chịu, bây giờ muốn đi, cũng phải xem Đinh Nguyên trước mắt có đồng ý không.

đã.

Đỉnh Nguyên là cháu trai của đại trường lão.

Thanh Dương Tông, đại trưởng lão Đinh Khắc Miễn của Thanh Dương Tông có tu vi Thiên Tiên trung kỳ, người đứng thứ hai Thanh Dương Tông. Lần này Đinh Nguyên phách lối như thế chắc chắn là nghe theo lệnh của lãnh đạo cấp cao của Thanh Dương Tông, nếu không một Đinh Nguyên nào dám phách lối như thế.

“Ngươi vẫn chưa có tư cách được biết ta là ai đâu”.

Lâm Ần lạnh nhạt nói.

Bạch Sư Đường vì chống lại Ma Tộc mà trả giá lớn như thế, bây giờ mới mấy chục năm trôi qua, thế lực đứng sau Đinh Nguyên đã không nhịn được muốn ra tay với Thanh Dương Tông rồi, vốn dĩ anh không định quan tâm những chuyện này, nhưng lúc này anh hơi tức giận.

“Tiểu tư, nói chuyện khách sáo một chút”.

Lúc này, có mười mấy người đi vào từ bên ngoài Bạch Sư Đường, chặn cửa lớn của Bạch Sư Đường.

lại, người dẫn đầu là một ông lão, có tu vi Thiên Tiên sơ kỳ.

Người ð sau lưng ông lão đều mặc trang phục.

giống nhau, không khác kiều dáng đồ Đinh Nguyên mặc là mấy, có lẽ là đồng phục của Thanh Dương Tông.

Hơn nữa mười mấy người được dẫn lên đều có thực lực không yếu, thấp nhất cũng có tu vi Nhân Tiên, bảy võ giả tu vi Địa Tiên, ð thành Trấn Nam, không ai dám trêu chọc vào đội hình thế này cả.

“Cố Hàn, Thanh Dương Tông các người muốn làm gì!”

Quản lý Bạch Sư Đường quát lên với ông lão.

dẫn đầu.

“Làm gì à?”

Ông lão cười khẩy, chì vào Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên: “Bây giờ ta nghỉ ngờ hai người này là gian tế của Ma Tộc, đang bày mưu tính kế với Bạch Sư Đường các ngươi, mời các người theo ta trở về.

Thanh Dương Tông một chuyến.

“Hoang đường!”

Quản lý Bạch Sư Đường giận quá hóa cười: “Muốn ra tay thì ra tay đi, ra mấy cái cớ vô liêm sỉ như thế làm gì!”

“Ha hai”

Ông lão cười khẽ.

“Dù sao Bạch Sư Đường của ông cũng có chút danh tiếng ð Nam Hoang, ta cũng không muốn bôi xấu danh tiếng của Thanh Dương Tông, các người biết điều thì trở về Thanh Dương Tông với ta một chuyến, còn đồ ở đây, đương nhiên ta sẽ sắp xếp.

giúp các người”.

“Đồ vô liêm si!”

Tô Hi không nhịn được quát lên.

“Ra tay!”

Ông lão không thèm nhìn Tô Hi lấy một cái, nói thẳng.

“Ông Cố, dịu dàng với cô bé này một chút, lát nữa cháu còn phải hưỡng thụ đấy!” Đinh Nguyên đứng một bên cười hì hì nói.

“Cháu cứ yên tâm”.

Cố Hàn gật đâu, một đám đệ tử của Thanh Dương Tông lập tức hùng hồ đi về phía người của Bạch Sư Đường.

Người của Bạch Sư Đường cực kỳ giận dữ, nhưng cũng không dám ra tay.

Chỗ của bọn họ chỉ có ba bốn Địa Tiên tọa trận, hoàn toàn không phải đối thủ của Thanh Dương Tông này.

Trong mắt đám đệ từ của Thanh Dương Tông.

xung quanh lộ vẻ tham lam.

Đã sớm nghe nói đến sự giàu có của Bạch Sư Đường.

Hôm nay bọn họ ra tay với Bạch Sư Đường, ít nhiều gì bọn họ cũng sẽ được chia một ít linh thạch vật liệu, dù đa số sẽ thuộc về tông môn, nhưng có thề chia được một chút bọn họ đã thấy nhiều rồi.

Từ sau khi Ma Tộc xâm lược, vô số sinh phương bị ma hóa, muốn lấy được tài nguyên ở bên ngoài cũng khó khăn hơn không ít, bây giờ có việc có thề lấy được tài nguyên còn không nguy hiểm lắm, ai cũng rất hăng hái.

Những hơi thờ bay lên trời, bao phủ cả Bạch Sư Đường.

Đệ tử Thanh Dương Tông ở đây đều là cao thủ, hơn nữa còn có một Thiên Tiên dẫn đội, một cửa hàng phụ của Bạch Sư Đường dưỡng như hoàn toàn không thể phản kháng.

Rất nhiều người muốn đến Bạch Sư Đường mua đồ ở bên ngoài thấy cảnh này đều biến sắc, lập tức xoay người bò đi.

Ở thành Trấn Nam, không một ai có thể đắc tội với Thanh Dương Tông cả.

“Cậu Ẩn, những người này cứ giao cho ta, từ.

sau khi thăng lên Thiên Tiên, ta vẫn chưa từng ra tay”.

Lâm Ần vừa định ra tay, Độ Mệnh Kiếm Tiên đã bước ra, từ sau khi giết chết một Thiên Tiên trên ma vực, lão ta vẫn luôn bế quan, mãi đến khi đột phá cảnh giới Thiên Tiên mới xuất quan, sau khi xuất quan lập tức đến Thiên Hoang giới với Lâm Ẩn, luôn không có cơ hội ra tay.

“Ha ha, ông già, chỉ một mình ông mà cũng dám ra mặt à?”

Một đệ từ Địa Tiên của Thanh Dương Tông cười khẩy, đánh một chường về phía Độ Mệnh Kiếm Tiên.

“Oành!”

Mọi người thấy Độ Mệnh Kiếm Tiên chỉ giơ một ngón tay ra, đệ tử của Thanh Dương Tông kia đã nồ tung thành một làn sương máu.

Hơi thỡ cực kỳ hung tàn phát ra từ trên người Độ Mệnh Kiếm Tiên, trong nháy mắt lấp đầy hư.

không, tựa như hung thú cồ xưa thức tình, uy thế vô cùng đáng sợ ngưng tụ quanh người.

“Âm ầm ầm!”

Gần như trong nháy mắt.

Những đệ tử của Thanh Dương Tông kia không chịu nồi uy thế ngã quy dưới đất, Đình Nguyên là người không chịu đựng được đầu tiên, cứ thế năm quỳ dưới đất, cà người run rầy, tựa như một vũng bùn nhão.

Chì có trưởng lão Cố Hàn là Thiên Tiên có thể.

chịu đựng được, nhưng trên trán cũng có mồ hôi chảy xuống.

“Đáng chết, rốt cuộc tiều tử này là ai mà bên cạnh lại có một Thiên Tiên bảo vệ, chẳng lẽ là đệ từ của Man Thần Tông?’ Cố Hàn rít gào trong lòng.

‘Ở Nam Hoang, chỉ có tông môn hạng nhất là Man Thần Tông mới có cận vệ là Thiên Tiên thôi, dù là đích truyện của tông môn hạng hai cũng không thể có Thiên Tiên bảo vệ sát sao bên người.

Lúc này ông ta hơi nghỉ ngờ, nếu hai người thật sự là người của Man Thần Tông, thì Thanh Dương Tông bọn họ thật sự không thề đắc tội được.

Ba Nhưng lúc này cưỡi hồ khó xuống, ông ta chỉ có thể nói với giọng điệu năng nề: “Đạo hữu là người của tông môn nào, có lẽ chuyện này có chút hiều lâm”.

Tô Hi và quản lý Bạch Sư Đường cũng cưc kỳ ngạc nhiên nhìn Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên, bây giờ bọn họ cũng nghỉ ngờ hai người xuất thân từ tông môn lớn, nhưng tông môn hàng đầu đều có mạng lưới của mình, hoàn toàn không cần đến Bạch Sư Dường mua tin tức.

“Hiều lầm cái gì?”

Đỉnh Nguyên nằm co quắp dưới đất quát: “Nơi này là thành Trấn Nam, ông nội ta có thề đến đây.

ngay lập tức, bọn họ dám ra tay sao?”

“Ngu ngốc!”

Cố Hàn thầm mắng một tiếng trong lòng, lúc này tuyệt đối không phải cơ hội tốt đề ra tay, ông ta cũng không có lòng tin sẽ đánh thắng Thiên Tiên trước mắt, dù có thề thắng, chắc chắn đệ tử Thanh Dương Tông của bọn họ cũng sẽ chịu tồn thất năng nề, cướp được cửa hàng phụ của Bạch Sư Đường.

cũng không thề bù đắp được tồn thất.

“Giết”

Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.

“Chết đi!”

Độ Mệnh Kiếm Tiên lắc đầu, lão ta cũng không thích Thanh Dương Tông này, lão ta giớ một ngón tay, ánh sáng vàng xuất hiện, biến thành kiếm quang khoảng một trượng, như đúc từ thần kim, chỉ tay từ xa.

Cố Hàn không dám khinh thường, vội vung đao.

“Coong!”

Trường đao thần binh trong tay Cố Hàn đứt lìa, đầu ông ta bay lên trời, ngay cả thần hồn cũng bị Độ Mệnh Kiếm Tiên chém nác Mà kiếm quang vẫn không dừng lại, di chuyển trong không trung, chớp.

mắt một cái, tất cả đệ tử của Thanh Dương Tông.

đang ở trong Bạch Sư Đường đều bị chiêu kiếm này chém đứt đầu.

Chỉ để lại Đinh Nguyên còn co quắp dưới đất, bên dưới chảy ra một bãi chất lòng không rõ.

Mấy người ð đây đều hơi nhíu mày, theo bàn năng tránh xa hắn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK