Chương 327 – Đụng đến nơi làm ăn của tôi?
Trời về đêm.
Lâm Ẩn trở về tòa nhà Tinh Thần, anh đã hẹn Kỳ Mạt cùng ăn tối ở nhà ăn.
Tầng thứ mười hai của tòa nhà Tinh Thần là một nhà ăn được trang trí sang trọng theo chủ đề các chòm sao, được sếp Lâm làm riêng cho cô Lâm.
Trêи chiếc bàn thạch anh bày đầy những món ăn đủ màu sắc, canh hải sâm, cá vược hấp, điểm tâm ngọt San Francesco, rượu Tequila. Đầy đủ từ món Trung cho đến món Tây, trông tương đối cầu kỳ.
Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt ngồi đối diện nhau, cùng nhau trò chuyện.
“Tập đoàn sắp xếp đến đâu rồi?”, Lâm Ẩn gắp một miếng cá bỏ vào trong chén Trương Kỳ Mạt rồi cất tiếng hỏi cô.
Trương Kỳ Mạt mỉm cười, trông có vẻ rất vui, cô ăn một miếng nhỏ rồi đáp: “Tốt lắm, đội ngũ kinh doanh mà Đồ Sơn đưa đến đều rất giỏi, không cần em phải bận tâm lo lắng quá nhiều, bon họ làm việc đâu ra đó rõ ràng”.
“Chỉ có điều em vẫn phải tiếp tục nghiên cứu thêm về các chi tiết và hướng đi chính của sản phẩm”, Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt lại.
“Vậy thì tốt, dù sao nếu tập đoàn có gặp chuyện gì mà em không hiểu cứ để Đồ Sơn đi giải quyết là được rồi”, Lâm Ẩn nhấp một ngụm rượu, rồi chậm rãi nói với cô.
“Vâng”, Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu: “Quy mô dự án cải tạo cả thành Trung Thiên Tinh tương đối lớn, em nghĩ sẽ không thể xong được trong một sớm một chiều đâu, ít nhất cũng phải cần hai tháng”.
“Không cần phải gấp”, Lâm Ẩn cười đáp, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện: “À phải rồi, Kỳ Mạt, sau khi chúng ta đến thủ đô thì em vẫn luôn bận rộn, vừa khéo gần đây không có gì làm, hay là chúng ta tìm cơ hội đi tham quan danh lam thắng cảnh ở thủ đô đi?”
Kể từ sau khi đến thủ đô vẫn luôn bề bộn nhiều chuyện, Lâm Ẩn nhận ra mình chẳng ở bên Kỳ Mạt được mấy.
“Ừm…”, Trương Kỳ Mạt ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thủ đô có nhiều khu phong cảnh nhỉ, em cũng muốn đi ngắm cảnh đẹp. Nhưng gần đây có một dự án thương hiệu trang sức quan trọng, là sản phẩm chính lúc tập đoàn khai trương, cần em đích thân đi kiểm tra mới được. Chắc hẳn phải bận bịu vài ngày, đợi vài ngày nữa đi rồi chúng ta cùng đi, em muốn đến khu phong cảnh núi Nguyệt Sơn xem xem”.
“Vậy thì đến núi Nguyệt Sơn đi, phong cảnh ở đó cũng đẹp lắm”, Lâm Ẩn gật đầu, nếu đã là đi chơi với vợ thì tất nhiên phải chiều theo ý cô rồi.
“À phải rồi, Lâm Ẩn, hôm qua bố em gọi điện cho em, có chuyện này em phải nói với anh một tiếng”, Trương Kỳ Mạt sực nhớ ra một chuyện: “Em có một cô em họ đang học đại học ở thủ đô, muốn chuyển sang một trường tốt một chút, nhưng lại không có quen biết gì ở đây cả nên mới tìm em”.
Lâm Ẩn hỏi: “Em họ à? Ai vậy?”
Từ sau khi anh về nhà họ Trương làm rể, anh vẫn chẳng quen biết gì với họ hàng của Lưu Nhã Huệ cả. Bởi vì từ trước đến nay Lư Nhã Huệ đều không coi anh là con rể, thậm chí bà ấy còn cảm thấy mất mặt, sao có thể để cho mình đi gặp họ hàng nhà ngoại kia chứ.
“Không phải gia đình Lư Vi, là con gái của chú sáu em, cô ấy học đại học ở thủ đô, tên là Lư Tịnh”, Trương Kỳ Mạt vội vàng giải thích, cô chỉ sợ làm Lâm Ẩn hiểu lầm.
“Cô em họ này luôn đối xử tốt với em, cũng tôn trọng em lắm”, Trương Kỳ Mạt ngại ngùng: “Hôm nay em nói với bố mẹ rằng mình đang bận việc làm ăn ở thủ đô, phải ở đây một thời gian chứ tạm thời không về được. Bọn họ bèn nhờ em giúp chuyện này”.
Trương Kỳ Mạt cũng rất bất đắc dĩ, bây giờ họ hàng của bố mẹ đều cảm thấy cô đã phất lên như diều gặp gió, bố mẹ lại ưa khoe khoang, vừa được chút ít đã ôm đồm hết việc nọ đến việc kia.
Đến lúc ấy mình vẫn phải nhờ Lâm Ẩn giúp đỡ.
Mà bố mẹ vẫn luôn có định kiến với Lâm Ẩn, có nói thế nào cũng không tin tưởng năng lực của Lâm Ẩn, làm cô cũng thấy bối rối vô cùng.
Lâm Ẩn gật đầu rồi đáp: “Chút việc nhỏ này em cứ dặn Đồ Sơn đi làm là được rồi”.
Chuyện nhỏ nhặt như tìm mối quan hệ để chuyển trường thì Đồ Sơn vẫn có thể tùy ý xử lý, cho dù ông ta không quen biết ai trong hệ thống giáo ɖu͙ƈ ở thủ đô, cũng chỉ cần bỏ thêm chút tiền mà thôi, Kỳ Mạt thấy vui là được rồi.
“Lâm Ẩn, cảm ơn anh vì đã luôn ủng hộ em”, Trương Kỳ Mạt nói với vẻ nghiêm túc.
Lâm Ẩn phì cười rồi đáp: “Đừng nói những lời này với anh”.
Tít tít.
Vào lúc này, điện thoại của Lâm Ẩn đổ chuông.
“Anh Ẩn, anh có đang bận gì không? Tôi gặp một chút chuyện bên này, không gọi được cho Vu đại ca nên phải làm phiền đến anh”, giọng nói dè dặt của Đường Hôi vang lên ở đầu dây bên kia.
“Có chuyện gì thế, ông nói đi”, Lâm Ẩn hỏi gã.
Vu Tắc Thành đang giúp mình xử lý hai chuyện quan trọng, đột nhiên điện thoại của hắn tắt máy. Chắc hẳn là Đường Hôi có chuyện quan trọng gì muốn báo cáo.
“Anh Ẩn, hôm nay khách sạn Trung Thiên bị người ta đập phá. Từ Trường Phong cùng với Viêm Long của khu Viêm Hoàng đã đích thân đến”, Đường Hôi nghiêm mặt mà nói: “Tôi cảm thấy Từ Trường Phong muốn ra mặt giúp đỡ cho con trai của ông ta, cố tình kiếm chuyện với anh”.
“Khách sạn Trung Thiên bị đập à?”, Lâm Ẩn nhíu mày lại, anh hỏi Đường Hôi.
Khách sạn Trung Thiên là tài sản được đứng tên mình, là một nơi giải trí được đầu tư với khoản tiền lớn để xây dựng, cũng là khách sạn hàng đầu ở khu Trung Thiên.
Từ Trường Phong làm vậy có khác nào công khai tuyên chiến với anh đâu.
Ông ta lấy lá gan từ đâu mà lại dám thẳng thừng đụng đến tài sản của nhà họ Tề thế này?
“Anh Ẩn, ban đầu tôi làm việc ở bên ngoài, lúc vội vàng chạy về thì bọn chúng đã rút hết rồi. Nhưng có vài đàn em dưới trướng của tôi bị chúng đánh chết. Bọn chúng dẫn theo hơn ba mươi chiếc xe đến, người mà tôi để lại trông chừng khách sạn có súng trong tay vẫn không chống lại nổi”, Đường Hôi đanh giọng mà nói: “Từ Trường Phong đang khiêu khích chúng ta, còn để lại một câu thế này, ông ta muốn tôi và Vu đại ca đến nhà họ Từ ở khu Viêm Hoàng xin lỗi ông ta, bằng không những nơi làm ăn của chúng tôi đều sẽ bị đập phá hết”.
“Tôi biết rồi”, Lâm Ẩn cúp máy, giọng nói của anh rất bình tĩnh.
Xem ra Từ Trường Phong của nhà họ Từ muốn ra mặt giúp đỡ Từ Thanh Tùng, con trai của mình, cho bằng được.
Có điều cũng quái thật, lần trước đã xử lý Viêm Long ở khu Viêm Hoàng rồi kia mà, người này không biết thức thời đến thế hay sao? Còn dám cử người đến đập phá nữa chứ, chẳng lẽ ông ta được ai chống lưng? Hay là nghĩ rằng gia thế của nhà họ Từ đã đủ để ra vẻ hống hách trong thủ đô?
“Lâm Ẩn, anh có việc gì gấp à? Thế thì mau đi đi, đừng để lỡ việc”, Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt nói.
“Ừm”, Lâm Ẩn gật đầu: “Kỳ Mạt, có chuyện thì gọi cho anh”.
Sau khi nói tạm biệt với Kỳ Mạt xong xuôi, Lâm Ẩn đi ra khỏi nhà ăn, anh dặn dò Hades đang đứng bên ngoài cửa đi xuống lấy xe.
Một chiếc Bentley đen nhanh chóng chạy ra khỏi thành Trung Thiên Tinh, lái về phía con đường phồn hoa.