“Chú Chân!”
Chàng trai trẻ giật mình la lên, cậu ta không ngờ Lâm Ẩn lại dám giết chết chú Chân, chẳng lẽ không sợ người của bọn họ trả thù sao?
“Tên khốn, anh có biết anh đang làm gì không? Anh đang khiêu khích với dòng họ của chúng tôi, đang khiêu khích cụ ông Địa Tiên của dòng họ chúng tôi đấy! Anh sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho nhà họ Lâm và đám kiến này cho xem”.
Chàng trai trẻ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông cha tôi có qua lại với cao thủ của núi Long Hổ, núi Long Hổ sẽ không ra mặt vì các người đâu, các người cứ đợi chịu chết đi!”
“Chỉ với cậu cũng xứng uy hiếp tôi ư? Nếu là Địa Tiên sau lưng cậu thì còn có tư cách nói chuyện với tôi, chứ cậu là cái thá gì chứ?”
Lâm Ẩn lạnh lùng nói.
Lời vừa nói ra lập tức khiến mọi người xung quanh câm như hến.
Mấy người Thanh Long cũng nhìn Lâm Ẩn với vẻ khó tin, rất nhiều người trong bọn họ có xem trận chiến của Lâm Ẩn ở Nam Dương, tuy thực lực của cậu Ẩn rất mạnh, nhưng lúc này tuyệt đối không phải đối thủ của cao thủ Địa Tiên.
Chẳng lẽ chỉ với nửa năm ngắn ngủi, cậu Ẩn lại đột phá nữa rồi sao?
“Điên rồi, điên rồi!”
Chàng trai trẻ liên tục lắc đầu, nhìn Lâm Ẩn với vẻ khó tin.
“Hôm nay tôi không giết cậu, nhắn lại với người đứng sau cậu, nếu còn dám đến trêu chọc tôi nữa thì tôi sẽ tiêu diệt cả nhà các người!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói với chàng trai trẻ.
“Được thôi!”
Chàng trai trẻ nghiến răng, xách thi thể của ông lão mặc áo sợi gai lên, xoay người chạy như điên xuống chân núi, sợ Lâm Ẩn sẽ đổi ý.
Thấy Lâm Ẩn đã lên tiếng, những người khác cũng không ngăn cản.
Sau đó, Lâm Ẩn ở lại trên núi Lang Gia.
Dù là chuyện của nhà họ Lâm hay Long phủ anh đều không xen vào, anh và Trương Kỳ Mạt đã lâu không gặp có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều tâm sự muốn giải bày, Lâm Ẩn ở bên người nhà mấy ngày, đặc biệt là gặp lại Trương Kỳ Mạt xa cách đã lâu, còn hơn cả lúc mới cưới, trong lòng Lâm Ẩn càng áy náy hơn.
Từ khi tu vi tăng mạnh có quá nhiều chuyện phiền phức, anh có rất ít thời gian ở bên Trương Kỳ Mạt.
Còn tin tức anh và Lâm Kình Thương trở về đã được nhà họ Lâm chặn lại.
Nếu không sẽ lập tức tạo thành sóng to gió lớn, trong lòng giới võ đạo Long Quốc, Lâm Kình Thương là một người đã chết từ lâu rồi.
Nếu bọn họ biết Lâm Kình Thương chẳng những không chết còn thăng lên Nhân Tiên cảnh, nhà họ Lâm một nhà có hai Nhân Tiên, rất nhiều thế lực sẽ ngồi không yên nữa.
Lâm Ẩn vừa ở bên người nhà còn tiện thể phân phát rất nhiều linh dược dị quả mang về từ rừng Ma Quỷ.
Trong mười mấy ngày Tửu Đạo Nhân bế quan, anh và Lâm Kình Thương cũng không rảnh rỗi, càn quét hết một lượt tất cả linh dược dị quả gần đó, nếu không vì kiêng dè rừng Ma Quỷ ở phương Tây, Lâm Ẩn còn định tìm hết ở bên ngoài, dù sao nền tảng của nhà họ Lâm và Long phủ bây giờ cũng rất mỏng manh.
Sau bảy ngày chậm rãi trôi qua.
Một hôm, Thanh Long vội vàng trở về, vẻ mặt hơi tức giận: “Cậu Ẩn, người của dòng họ kia ra tay rồi, khoảng thời gian này bọn họ tự xưng là phủ quân Long phủ, mời các gia tộc lớn của giới võ đạo Long Quốc, muốn thành lập một hiệp hội võ thuật để đấu với Giáo Đình phương Tây. Thời gian được quyết định là vào ba ngày sau, địa điểm là ở thủ đô, còn mời rất nhiều cao thủ trên quốc tế đến, nghe nói ngay cả Phật Môn Giáo Đình cũng sẽ phái người tham gia, nhưng bên phía núi Long Hổ đã trực tiếp từ chối rồi”.
“Bọn họ thật có dã tâm!”
Đám người ông Tiền tỏ vẻ giận dữ.
Một khi hiệp hội võ thuật thành lập, quyền lợi của người đảm nhiệm vị trí chủ hiệp hội vô cùng lớn, các gia tộc lớn đều phải đợi lệnh, hơn nữa bên trong dòng họ kia còn có cao thủ Địa Tiên tọa trấn, ai có thể đấu lại được?
Một khi vị trí chủ hiệp hội bị người của dòng họ kia giành lấy, từ đó về sau dù là Long phủ hay nhà họ Lâm đều phải cúi đầu với bọn họ.
Mọi người đưa mắt nhìn về phía Lâm Ẩn, người thật sự có thể quyết định ở đây chỉ có Lâm Ẩn, dù Lâm Kình Thương lên tiếng có lẽ đàn em của Lâm Ẩn cũng sẽ không phục, nhưng chỉ cần Lâm Ẩn lên tiếng, dù là nhà họ Lâm hay Long phủ đều sẽ nghe theo.
Lâm Ẩn ung dung ăn nho được đệ tử Thẩm Xuyến tự tay bóc, hơi nâng mắt lên, hờ hững nói: “Đã lâu không vận động, cũng nên vận động gân cốt rồi, mọi người ở lại Lang Gia tu luyện, ông Tiền và Tạ Viễn đi theo tôi là được”.
Nói xong, Lâm Ẩn nhìn về phía Lâm Kình Thương ngồi bên cạnh mình: “Cụ ông, trong nhà phiền cụ tọa trấn!”
“Được!”
Lâm Kình Thương gật đầu.
Lâm Kình Thương lúc này đã là cao thủ Nhân Tiên trung kỳ, lại phối hợp với trình độ trận pháp phát triển vượt bậc của Công Dương Báo, trừ khi cao thủ Địa Tiên ra tay, nếu không chẳng ai có thể tấn công vào núi Lang Gia cả.
Khoảng thời gian này, nhóm người tự xưng là Long phủ chính thống kia đang hoạt động trong giới võ đạo Long Quốc, thu phục được không ít gia tộc.
Cao thủ trong dòng họ đó không ít, nhưng người của giới võ đạo biết bây giờ Lâm Ẩn mới là phủ quân của Long phủ, hơn nữa hình tượng mạnh mẽ của anh đã ăn sâu bén rễ trong lòng bọn họ rồi, dù người của dòng họ kia có biểu hiện ra thực lực lớn mạnh thì đa số người của giới võ đạo vẫn không tin bọn họ sẽ là đối thủ của Lâm Ẩn.
Chỉ một vài người hiểu nội tình mới biết trong dòng họ kia có cao thủ Địa Tiên tọa trấn, nếu núi Long Hổ không ra tay giúp đỡ, e rằng Lâm Ẩn cũng đấu không lại mấy người đó.
Phủ quân Thanh Diệp của Long phủ chính thống sắp tổ chức tiệc rượu ở thủ đô, hơn nữa còn triệu tập rất nhiều cao thủ, bàn chuyện thành lập hiệp hội võ thuật.
Tin tức này vừa xuất hiện đã khiến cả thế giới chấn động. Bây giờ Giáo Đình phương Tây đã ra ngoài, phe Yoga Thiên Trúc cổ cũng ra ngoài, nghe đồn đều có cao thủ Địa Tiên tọa trấn. Chỉ có Long Quốc yếu thế, ngoài trận chiến ở Nam Dương, người của núi Long Hổ không hề xuất hiện thêm nữa, chỉ còn một người là Lâm Ẩn thôi.
Nếu hiệp hội võ thuật thành lập, Long phủ chính thống có thể hợp tác với Lâm Ẩn, thực lực ngoài mặt của Long Quốc sẽ không yếu hơn thực lực ngoài mặt của Giáo Đình chút nào.
“Gần đây Thanh Diệp kia nhảy lên nhảy xuống, đừng nói muốn trở thành chủ của hiệp hội võ thuật nhé!”
“Anh ta muốn làm chủ cũng phải xem Lâm Ẩn có đồng ý không đã!”
“Nhưng sau lưng Thanh Diệp có cao thủ Địa Tiên, vả lại bọn họ cũng từng nói cao thủ của núi Long Hổ sẽ không chen vào chuyện này, nếu không có sự ủng hộ của núi Long Hổ, Lâm Ẩn có thể đấu lại cao thủ Địa Tiên sao?”
Trên internet Long Quốc vô cùng xôn xao, rất nhiều người bàn tán, thậm chí còn có các đài truyền hình phát biểu đủ loại bình luận.
Thủ đô.
Lâm Ẩn ngồi trên tầng cao nhất của tòa nhà Trung Thiên, Ninh Khuyết và Đường Hôi đứng bên cạnh, Lâm Ẩn ngồi bên cửa số sát đất nhìn cảnh đêm của thủ đô.
Ngày mai là lúc tiệc rượu được tổ chức, anh rất muốn xem ngày mai có yêu ma quỷ quái gì xuất hiện.
“Cậu Ẩn, tiệc rượu ngày mai chúng tôi cần sắp xếp gì không?”
Ninh Khuyết đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Trên mặt Ninh Khuyết lúc này không còn vẻ non nớt trước kia nữa, rất có khí thế của người ngồi trên vị trí cao, tu vi võ đạo đã là bảng Địa trung kỳ, ông ấy biết người tổ chức tiệc rượu và Lâm Ẩn không hợp nhau, lúc này trong mắt cũng đằng đằng sát khí.
Còn Đường Hôi lại chín chắn hơn một chút, không còn vẻ ngông cuồng trước kia nữa, tuy tu vi võ đạo chỉ là đỉnh cao bảng Nhân, nhưng dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của Lâm Ẩn, tài nguyên dùng không hết, tu vi cũng coi như vững chãi.
“Không cần sắp xếp gì cả, đã đến lúc thống nhất giới võ đạo Long Quốc rồi!”