Mục lục
Chàng rể cực phẩm – Lâm Ẩn (Full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1067: Cửu trưởng lão của Huyết tộc

“Đồ chó!”

Lâm Ẩn chẳng thèm nhìn Hạ Siêu và Mike đang nằm bò trên đất, nếu không phải vì ghét những gì Hạ Siêu đã làm, anh cũng sẽ không đánh què hai chân của bọn chúng.

Anh cũng không hề dồn bọn chúng đến đường cùng, sống hay chết thì phải xem số mệnh chúng thế nào rồi.

Cảnh tượng trước mắt thu hút ánh mắt của anh.

Sau khi đàn thờ hấp thụ máu của các võ giả đã tỏa ra hơi thở tà ác, giống như sắp có một quái vật được sinh ra vậy.

Mấy tên kỵ sĩ của Giáo Đình cau mày nhìn cảnh tượng này.

Mà vẻ mặt công tước Scarlet vui sướng quỳ rạp xuống đất hô vang: “Con cháu Huyết tộc nghênh đón Cửu trưởng lão”.

“Đoàng!”

Công tước Scarlet vừa dứt lời thì đàn thờ bỗng nổ tung.

Một người quái dị xuất hiện ở quảng trường, dáng người gã cao mấy mét, toàn thân có vảy đen, làn da màu xám xanh, trên miệng có hai cái răng nanh dài, sau lưng còn có một đôi cánh như cánh dơi, đúng là hình tượng quỷ hút máu của Phương Tây.

“Mẹ ơi, có quỷ hút máu thật này”.

Người đại diện cho mấy đại gia tộc bị hơi thở của Cửu trưởng lão dọa sợ, hai chân run cầm cập.

Đây mới là hình dáng thật sự của Huyết tộc, công tước Scarlet tuy là huyết tộc chính thống nhưng lại có hình người, chỉ có hình dáng quỷ hút máu thì mới có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Huyết tộc.

Quỷ hút máu trước mặt chắc chắn rất mạnh.

“Địa Tiên?’

Ánh mắt Lâm Ẩn nhìn chăm chú, khẽ lẩm bẩm.

Lâm Ẩn vừa nói xong thì người quái dị kia bỗng mở to mắt, đôi mắt màu đỏ tươi, rống lên như tiếng dã thú.

“Là ai thả ta ra?”

Gã nhìn liếc qua mọi người rồi hỏi.

“Chào Cửu trưởng lão, tôi là con cháu Huyết tộc, nay làm theo lệnh của tổ tiên đón Cửu trưởng lão quay về Huyết tộc.”, công tước Scarlet quỳ trên đất lễ phép nói.

“Giáo Đình giam giữ ta năm trăm năm nay, hôm nay tính sổ với các ngươi trước vậy.”, Cửu trưởng lão của Huyết tộc rống một tiếng, cơ thể gã bỗng bộc phát một sức mạnh khủng khiếp.

Trận pháp vừa mới hút sạch máu của mấy võ giả lại lập lòe phát sáng.

“Ông dám, chúng tôi làm theo lệnh thả ông ra, ông không sợ người của Giáo Đình lại nhốt ông nữa à?”, Đại Tế Ti nhìn Cửu trưởng lão quát lớn.

Những người khác cũng trợn to mắt nhìn Cửu trưởng lão, bọn họ biết mình không phải đối thủ của gã nên chỉ có thể căm tức.

“Đừng mà Cửu trưởng lão”.

Công tước Scarlet cũng hét lên.

“Ha ha ha!”

Cửu trưởng lão cười dữ dằn: “Giáo Đình nhốt ta năm trăm năm rồi, chẳng lẽ các người không biết đám dối trá này cố tình để các người đến thả ta ra à. Các người chỉ là đồ ăn mà đám người Giáo Đình đem đến giúp ta lấy lại sức mạnh mà thôi”.

Cửu trưởng lão vừa nói xong, các tia máu từ đỉnh đầu các kỵ sĩ của Giáo Đình bỗng phun ra, hướng về phía Cửu trưởng lão. Cơ thể mấy nhân viên bình thường đứng ngoài cũng run rẩy, máu tươi trào ra.

“Vút vút vút!”

Mấy trăm tia máu tụ lại như dòng sông máu, đổ vào cơ thể của Cửu trưởng lão.

Trong phút chốc, hơn mười người kỵ sĩ thực lực mạnh và mấy người thần cảnh đã thành da bọc xương, bị Cửu trưởng lão hút sạch máu.

Sức mạnh trên người gã phóng lên tận trời, càn quét qua giáo đường.

Người đại diện của mấy gia tộc đứng xa hơn chút nhưng vẫn bị ép đến không thở nổi, vẻ mặt bọn họ sợ hãi, mấy vị thần cảnh hợp sức cũng đủ để đánh bại những kẻ mạnh trong Giáo Đình của Bắc Quốc, thế mà lại chết sạch.

Nhà thờ Bắc Quốc rốt cuộc đã âm thầm thả quái vật gì ra thế?

Gia tộc của bọn họ ở gần thủ đô của Bắc Quốc, giờ âm thanh ở đây lớn như thế, các gia tộc chắc chắn sẽ để ý tới. Bọn họ chỉ mong ngững người mạnh nhất trong gia tộc đừng đến đây, nếu không sẽ trốn không thoát.

Nhưng giờ bọn họ còn chẳng nhấc nổi ngón tay, không thể thông báo với gia tộc, chỉ đành mặc cho số phận thôi.

Huyên Huyên, Đồng Đồng và những du học sinh đã chạy một khoảng xa cũng nghe thấy tiếng rống rung trời lở đất bên kia, vẻ mặt lo lắng.

“Không biết các võ giả có sao không?”

Đồng Đồng cũng ỉu xìu nói.

“Nhìn dáng vẻ của những người khác thì có vẻ võ giả ấy rất có tiếng tăm, chắc sẽ không sao đâu.”, một cậu con trai ngập ngừng nói: “Chúng ta vẫn nên chạy nhanh vẻ trường rồi báo cảnh sát đi”.

“Đúng đấy, đúng đấy. Tớ không muốn ở lại Bắc Quốc nữa, tớ muồn về Long Quốc.”, một du học sinh khác khóc nức nở nói.

“Đúng đấy, Long Quốc an toàn hơn, tớ không đi du học nữa đâu”.

Có người vội hùa theo.

Trên quảng trường.

Giờ chỉ còn Cửu trưởng lão, công tước Scarlet và Lâm Ẩn còn sống.

Lâm Ẩn đứng im một chỗ, trên người anh ánh sáng lấp lánh, mạch máu căng chặt, không bị trận pháp hút máu ảnh hưởng.

“Nhân Tiên ở phía Đông?”

Cửu trưởng lão thích thú nhìn Lâm Ẩn, dửng dưng nói: “Trước khi bị phong ấn, ta cũng có ăn thử mấy người thần cảnh ở phía Đông rồi, mùi vị ngon hơn người trong Tòa Thánh nhiều. Hôm nay ta phải ăn thử Nhân Tiên mới được, ăn xong sức mạnh của ta sẽ không phục được một phần rồi”.

Giọng nói của Cửu trưởng lão như tiếng cú trong đêm, vang vọng trong không trung, nhìn Lâm Ẩn như hổ rình mồi.

“Ông có thể đến thử xem”.

Vẻ mặt Lâm Ẩn vẫn rất nhởn nhơ, chẳng hề lo lắng.

Cửu trưởng lão của Huyết tộc trước khi bị nhốt tuy là ở cảnh giới Địa Tiên, nhưng bị giam cầm năm trăm năm, sức mạnh giảm xuống đáng kể rồi. Cho dù hút máu nhiều người như vậy rồi thì cũng không đạt được đỉnh cao phong độ như xưa.

Lâm Ẩn cũng không định thả gã ra ngoài, một Địa Tiên của Huyết tộc nếu muốn khôi phục lại sức mạnh, có thể hút sạch máu của tất cả người bình thường trong một thành phố. Nếu hôm nay thả gã ra ngoài thì hậu quả rất lớn.

Tuy anh chẳng phải người tốt đẹp gì nhưng nếu anh đã thấy thì tiện tay giải quyết luôn thôi.

Một Địa Tiên chưa khôi phục hết sức mạnh thì dù là ba tháng trước anh cũng chẳng sợ.

“Muốn chết à!”

Cửu trưởng lão gầm lên một tiếng, thân thể như ảo ảnh trong nháy mắt đã đứng trước mặt Lâm Ẩn, móng vuốt sắc bén còn dính vệt máu, chộp tới ngực Lâm Ẩn.

Tốc độ của móng vuốt rất nhanh, dường như nhanh gấp mấy lần tốc độ âm thanh. Hơn nữa tuy sức mạnh của gã chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cơ thể gã vẫn là Địa Tiên, Nhân Tiên bình thường mà bị vồ trúng chắc chắn sẽ chết.

“Vậy mà lại không né à!”

Ánh mắt Cửu trưởng lão chợt lóe lên vẻ nghi ngờ, nhưng tốc độ tay lại nhanh hơn.

Lâm Ẩn không chút né tránh, chẳng thèm nhìn đến móng vuốt của gã, chỉ giơ một bàn tay lên đỡ.

“Muốn lấy mạng đổi mạnh với ta à, đúng là coi thường sức sống của Huyết tộc ta mà.”, ánh mắt Cửu trưởng lão khinh khỉnh, Huyết tộc vỗn dĩ rất đặc biệt, thế nên dù bị nhốt năm trăm năm cũng không chết, chỉ là suy yếu đi mà thôi.

“Choang choang!”

Móng vuốt dư sức giết chết Nhân Tiên, đánh bị thương Địa Tiên chộp mạnh vào ngực của Lâm Ẩn, nhưng chỉ có tiếng như va vào sắt thép vang lên. Gã cảm thấy móng vuốt của mình như đập phải một miếng sắt, nói gì đến việc giết người, còn chẳng đâm nổi một chút nữa là.

Mắt gã trợn to, không tin nổi.

“Sao có thể chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK