Chương 5: Người nhà họ Trương hoảng sợ
Bệnh viện số một thành phố Thanh Vân.
Lâm Ẩn vội vàng chạy qua, đến phòng bệnh đơn sáu linh tám.
“Lâm Ẩn, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu mặc kệ không hỏi đến lại chạy đi đâu?” Lư Nhã Huệ đứng dậy, vội vàng trách móc.
“Cậu nhìn xem, tất cả mọi chuyện xảy ra trong nhà đều do cậu đắc tội người ta.” Lư Nhã Huệ oán giận nói, vẻ mặt rất không vừa lòng.
Lâm Ẩn không nói gì nhìn giường bệnh, vẻ mặt bố vợ Trương Tú Phong buồn rầu, trên mặt có vết máu bầm, trên tay cũng bó một đoạn băng gạc.
Trương Kì Mạt tiều tụy ngồi ở giường bệnh bên cạnh, giống như rất mệt mỏi.
“Bố, Kì Mạc, hai người bị thương ở đâu?” Lâm Ẩn nghiêm nghị hỏi.
“Chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì nghiêm trọng.” Trương Tú Phong nói.
Trương Kì Mạt nói: “Em không sao, bố với mấy công nhân tranh chấp bị đánh. Vừa nãy kiểm tra may mà không bị thương gân cốt, chỉ bị thương ngoài da.”
Trong lòng Lâm Ẩn bùng lên lửa giận nhưng chỉ bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Kì Mạt dường như không muốn nói nhiều, chỉ thở dài.
“Hôm nay bố Kì Mạt đến công xưởng giải quyết sự việc, cũng không biết Trương Điền Hải làm thế nào để thâu tóm hết các chủ nợ, trở thành chủ nợ lớn nhất. Hắn xúi giục công nhân đập bỏ hết các thiết bị trong nhà xưởng, bố Kì Mạt cãi nhau với hắn nên mới bị hai người công nhân đánh.” Lư Nhã Huệ chậm rãi nói. “Tôi với Kì Mạt chạy qua tìm Trương Điền Hải còn bị hắn châm chọc khiêu khích. Bây giờ các thiết bị trong công xưởng đều bị bọn họ mang đi rồi.”
“Công xưởng của bố Kì Mạt đã mất, giờ đến nhà ở cũng không còn.” Lư Nhã Huệ càng nói càng kích động. “Bọn họ thật độc ác! Lâm Ẩn, là cậu hại nhà tôi thê thảm thế này.”
Ánh mắt Lâm Ẩn lạnh lùng, rõ ràng Trương Điền Hải có chuẩn bị mới đến, ra tay độc ác, không những phá hủy xưởng sản xuất trang sức, còn chiếm luôn nhà ở.
Dường như lần này muốn ép chết cả nhà Kì Mạt.
“Nhà ở và công xưởng đã bị đem đi gán nợ, bây giờ đều nằm trong tay Trương Điền Hải. Hắn nói muốn cậu ly hôn với Kì Mạt, tôi đã đồng ý rồi. Nếu cậu cảm thấy có lỗi thì mau kí đi.” Lư Nhã Huệ nói thẳng.
“Thôi đi!” Trương Tú Phong trên giường bệnh trầm giọng nói. “Nhã Huệ, đều do tôi vô dụng, không thể bảo vệ gia đình này, không cần trách người khác.”
“Con trai của anh ba làm việc tuyệt tình như vậy, rõ ràng muốn thấy cả nhà chúng ta trở thành trò cười.” Trương Tú Phong chậm rãi nói: “Lần này nghe xem con gái có ý kiến gì, cùng lắm thì chúng ta không cần xưởng trang sức và nhà ở nữa, rời khỏi thành phố Thanh Vân, sau này không cần nhìn vẻ mặt bọn họ để sống nữa.”
Lần này Lư Nhã Huệ cũng im lặng.
“Ai yo, cả nhà đều ở đây à, cái đồ Lâm Ẩn vô dụng cuối cùng cũng xuất hiện rồi?”
Lúc này bên ngoài phòng bệnh bỗng vang lên một giọng nói trêu tức.
Trương Điền Hải đi đến. Hắn đeo kính râm, mặc một bộ vest lòe loẹt, đằng sau là hai người vệ sĩ.
“Đề nghị lúc trước của cháu mọi người nghĩ thế nào? Thím Năm? Chú Năm?” Trương Điền Hải ung dung hỏi.
“Nên biết rằng cháu cũng chỉ muốn tốt cho mọi người. Xem xem cái đồ bỏ đi Lâm Ẩn, trong xưởng xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không dám xuất hiện.” Vẻ mặt Trương Điền Hải khoa trương nói. “Nếu không phải hôm nay cháu nhanh chân chạy đến cứu với mọi chuyện, chú năm, chú nói xem đám công nhân ấy có ăn tươi nuốt sống chú không?”
“Cậu câm miệng! Tất cả mọi chuyện không phải đều do cậu đứng sau sai khiến sao, không cần đứng ở đây giả vờ khiến người ta ghê tởm.”
Vẻ mặt này của Trương Điền Hải không ai nhẫn nhịn được.
“Đúng là không biết lòng người tốt.” Trương Điền Hải thở dài. “Cháu có lòng tốt giúp chú năm thâu tóm hết chủ nợ không phải là vì bảo vệ chú à? Nếu để người ngoài đến giải quyết nợ nần, chỉ sợ chú năm cũng bị đánh chết rồi.”
“Cháu cũng chỉ là nghĩ cách giúp mọi người thôi.” Trương Điền Hải chậm rãi nói. “Kì Mạt yên tâm đi, khỏi sợ không gả đi được. Cậu ba nhà họ Lý có quan hệ rất tốt với anh, vẫn luôn nhớ mãi không quên Kì Mạt, anh sẽ làm mối cho em, xử lí thật tốt chuyện hôn nhân này.”
“Anh mau cút đi!” Trương Kì Mạt tức giận nói, cơ thể mềm mại tức đến run lên, không thể nào chịu đựng sự sỉ nhục này.
“Cút?” Trương Điền Hải bật cười. “Chú năm, đừng nói cháu không cho mọi người cơ hội, là mọi người không biết quý trọng thôi. Ngày mai cháu sẽ thả quyền chủ nợ ra, đến lúc đó mọi người đã chẳng có gì, còn bị đám chủ nợ truy đuổi.”
“Anh nói linh tinh gì vậy, cùng lắm thì ba tôi cầm cố xưởng trang sức và nhà ở, làm gì còn nợ nần nữa?” Trương Kì Mạt nói.
“Em nghĩ đơn giản quá rồi.” Trương Điền Hải cười đắc ý. “Cái xưởng trang sức đó thiết bị đều bị đập phá hỏng rồi, không đáng một phân tiền. Cầm cố? Vĩnh viễn cũng không đủ! Mà tiền thuê công xưởng còn đang nợ, nếu không giải quyết tốt, chú năm còn có thể bị dính vào tội lừa dối hợp đồng, phải ngồi tù đấy.”
“Anh!” Trương Kì Mạt cắn môi, lóe lên ý nghĩ giết người.
Đây cũng là thủ đoạn thường thấy trên thương trường, gia sản Trương Điền Hải lớn mạnh, muốn đối phó với một xưởng trang sức đang bên bờ phá sản như nhà cô có rất nhiều cách.
“Nghĩ kĩ chưa, có muốn cầu xin tôi không?” Trương Điền Hải nhìn thấy cảnh này, khỏi phải nói có bao nhiêu vui sướng.
“Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì cút đi.”
Vẻ mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi nhìn Trương Điền Hải.
“Đồ bỏ đi nhà cậu cũng dám nói tôi cút?”Vẻ mặt Trương Điền Hải thay đổi, lạnh lẽo nhìn Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn từ trước đến nay ở nhà họ Trương luôn cúi đầu nhẫn nhịn, không ngờ hôm nay còn dám cứng rắn trước mặt hắn.
“Cậu to gan thật.” Trương Điền Hải đột nhiên nổi giận, vung tay muốn tát Lâm Ẩn.
Chát!
Lâm Ẩn nâng tay nắm lấy cổ tay Trương Điền Hải, tiếng xương cốt bị vặn vang lên.
“Rắc! AAAA!”
Trương Điền Hải kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, đau đến trán đổ mồ hôi, không dám tin nhìn Lâm Ẩn.
Hắn nửa quỳ trước người Lâm Ẩn, cả người run lên kịch liệt, giống như cực kì đau đớn.
Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng, buông tay ra.
Rầm!
Cả người Trương Điền Hải mềm nhũn, đột nhiên ngã xuống đất. Toàn bộ cánh tay hắn điên cuồng bị chuột rút, đau đến run rẩy.
“Phản rồi! Lâm Ẩn! Mày dám đánh tao.” Trương Điền Hải nhìn chằm chằm Lâm Ẩn nói: “Tao sẽ khiến mày hối hận khi đã sinh ra trên đời này.”
“Cả nhà các người xong đời rồi. Ai cũng không giúp được các người.”
Trương Điền Hải đứng dậy, vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo nói.
“Ông đây cho các người cơ hội mà không biết quý trọng, đợi tan của nát nhà đi.”
Trương Điền Hải đe dọa xong liền hổn hển bỏ đi.
“Lâm Ẩn, cậu sợ mọi chuyện chưa đủ lớn à? Còn dám đánh Trương Điền Hải.” Lư Nhã Huệ kêu lên. “Làm sao bây giờ, đúng là bị cậu hại chết rồi.”
“Anh quá xúc động rồi, đánh người không thể giải quyết được vấn đề.” Trương Kì Mạt chậm rãi nói.
“Chuyện này con sẽ giải quyết tốt, mọi người không cần lo lắng.” Lâm Ẩn thản nhiên nói. “Trương Điền Hải không làm được gì đâu.”
“Cậu có thể làm gì?” Lư Nhã Huệ cười lạnh nói. “Cậu dựa vào đâu…”
Vẻ mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi liếc nhìn Lư Nhã Huệ.
Bà ấy giật mình, đột nhiên cảm thấy hôm nay Lâm Ẩn có chút khác thường, ánh mắt quá sắc bén. Lời nói chuẩn bị răn dạy anh, nói đến một nửa lại nhịn xuống.
Ánh mắt Lâm Ẩn ấm áp liếc nhìn Trương Kì Mạt.
“Yên tâm đi, đã có anh.”
Trương Kì Mạt không biết chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng rất ấm áp. Lâm Ẩn hôm nay mang đến cho cô ấy loại cảm giác chưa từng có, cảm giác có thể dựa dẫm.
“Vâng.” Cô ấy lặng lẽ gật đầu.
…
Cùng lúc đó ở một nơi khác.
Tập đoàn trang sức Trương thị ở tòa nhà Bảo Đỉnh.
Tòa nhà cao hơn hai mươi tầng, mỗi tầng đều có người chạy tới chạy lui, các nhân viên đều vội vàng, vẻ mặt vội vã, giống như đã xảy ra chuyện lớn.
Tầng hai mươi ba, trong phòng hội nghị.
Hội đồng quản trị Trương thị mở cuộc họp khẩn cấp.
Bàn họp rộng và dài có hơn hai mươi người ngồi.
Những người có tiền có thế của nhà họ Trương ở thành phố Thanh Vân đều có mặt ở đây.
“Chuyện này là sao? Sao tập đoàn đột nhiên lại xuất hiện tình trạng hỗn loạn lớn thế này?”
“Anh cả, xảy ra chuyện gì rồi? Em vừa nãy còn đang đánh golf, nghe mấy cuộc điện thoại liền vội vàng chạy về họp. Toàn bộ các khách hành lớn đều hủy bỏ quan hệ hợp tác với chúng ta.”
“Tập đoàn xảy ra hỗn loạn lớn như vậy, hay là đắc tội ai rồi? Nếu không sao lại đột nhiên bị đóng băng chứ.”
Trong phòng họp mọi người ồn ào bàn luận, một đám cổ đông vẻ mặt nôn nóng, lo lắng.
“Khụ khụ.”
Anh cả nhà họ Trương, thành viên trong hội đồng quản trị cũng là chủ tịch của Trương thị – Trương Hồng Quân ho khan hai tiếng.
“Các vị, đừng cãi nhau nữa, nói chuyện chính trước đi. Hội đồng quản trị sẽ có cách giải quyết chuyện này.”
Vẻ mặt Trương Hồng Quân rất xấu, quản lí tập đoàn Trương thị mấy năm nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên rơi vào tình cảnh khó khăn này.
Phòng họp đột nhiên yên tĩnh, mọi người nhìn Trương Hồng Quân, vẻ mặt lo lắng đợi ông ta nói tiếp.
“Chủ tịch, số liệu thống kê mà ông muốn đã có đây rồi.”
Lúc này, một thư kí trẻ tuổi đeo kính cầm mấy cuốn hồ sơ quan trọng bước đến.
“Nói đi, hôm nay tập đoàn mất đi bao nhiêu khách hàng lớn, bao nhiêu khách hàng cũ hủy hợp đồng.” Trương Hồng Quân bất đắc dĩ nói, vẻ mặt lo lắng không yên. Tập đoàn bị tổn thất nhiều, trong lòng ông ta lại không biết ngọn nguồn.
Nữ thư kí cầm văn kiện, nghiêm túc nói: “Chủ tịch, theo thống kê trong hôm nay, thị trường chứng khoán của tập đoàn Trương thị chúng ta tụt xuống hơn ba mươi phần trăm, bây giờ đã bị đóng băng, có rất nhiều cổ đông nhỏ hoảng sợ gọi tới muốn rút cổ phần.”
Ngoài ra con đường tiêu thụ trang sức của chúng ta ở mười mấy thành phố cấp tỉnh đã bị cắt đứt, gần như là bị ép buộc giải tán.”
“Hơn nữa ngành sản xuất trang sức tỉnh Đông Hải, hai mươi mấy công ty nổi tiếng cùng với hiệp hội buôn bán trang sức tỉnh Đông Hải tất cả đều cùng nhau tuyên bố sẽ không hợp tác cùng tập đoàn trang sức Trương Thị chúng ta.”
“Tập đoàn chúng ta đang gặp phải mối nguy tín nhiệm lớn.”
Thư kí trẻ nói đến đây cũng dừng lại không nói tiếp. Cũng không thể nói thẳng là tập đoàn của chúng ta xong đời rồi.