Chương 1140: Ai?
Đối mặt với sự lấy lòng của Trình Miễn, sắc mặt Trương Kỳ Mạt hơi khó coi.
Cô nghĩ đã nhiều năm không gặp nên mới đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, không ngờ những “bạn học cũ” này lại làm thế trước mặt Lâm Ẩn.
“Mọi người làm gì vậy, Kỳ Mạt là người đã kết hôn rồi đó”, sắc mặt Lâm Vi Vi cũng hơi khó coi, Trương Kỳ Mạt là được cô ta mời đến, cô ta cũng không ngờ lại trở thành thế này.
“Cô xem tên vô dụng này xứng với Kỳ Mạt chỗ nào, anh Miễn của tôi biết bao nhiêu năm vẫn nhớ mãi không quên Kỳ Mạt, hơn nữa bây giờ anh Miễn còn làm việc dưới trướng nhà họ Trần của tỉnh, thu nhập hàng năm hơn mười triệu, tên vô dụng này có thể sánh bằng sao?”, đàn em của Trình Miễn khoác lác.
“Kỳ Mạt, đây là chút tấm lòng của tôi, không có ý gì khác đâu”, Trình Miễn tỏ vẻ tao nhã phong độ, cười nói.
“Kỳ Mạt, cô xem Trình Miễn đã nói thế rồi, cô cứ nhận quà đi”.
“Thật hâm mộ quá, sao không có ai tặng tôi món quà đắt tiền như thế chứ?”
“Đúng đó, tên chết tiệt nhà tôi kết hôn biết bao nhiêu năm mà món quà đắt tiền nhất anh ta tặng cũng không được hơn trăm nghìn nữa”.
Mấy cô gái nhìn Lâm Ẩn một cái, tỏ vẻ châm chọc, sau đó bắt đầu ồn ào.
Trình Miễn nở nụ cười đạt được mục đích, đây chính là hiệu quả anh ta muốn.
Trương Kỳ Mạt nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, sắc mặt không chút thay đổi, hờ hững nói: “Trình Miễn, anh lấy quà về đi, tôi sẽ không nhận đâu”.
“Kỳ Mạt đừng khách sáo thế chứ? Để tôi tự đeo lên giúp em nhé, tôi nhớ trước đây em cũng là nhà thiết kế trang sức, cái nãy cũng do một bậc thầy thiết kế, có lẽ em sẽ thích”.
Dứt lời, Trình Miễn đi về phía Trương Kỳ Mạt.
Anh ta nhìn khuôn mặt với làn da mịn màng của Trương Kỳ Mạt, trong mắt càng lộ vẻ tham lam.
Từ lúc cấp ba, anh ta đã vô cùng muốn có được thân thể của hoa khôi xinh đẹp Trương Kỳ Mạt này rồi, nhưng theo đuổi bằng mọi cách vẫn không được. Không ngờ mười mấy năm không gặp, Trương Kỳ Mạt còn quyến rũ hơn trước đây nữa.
Lần này nhất định phải có được cô.
“Tôi nói tôi không nhận quà của anh, anh nghe không hiểu sao?”, Trương Kỳ Mạt lạnh nhạt nói.
Nếu không vì nể tình bạn học thì cô đã sớm trở mặt rồi.
“Ông xã, chúng ta đi thôi, họp lớp thì để lần sau đi”, dứt lời, Trương Kỳ Mạt nói với Lâm Vi Vi: “Vi Vi, khoảng thời gian này tớ sẽ ở lại Thanh Vân, khi nào cậu hết bận thì đến tìm tớ”.
“Được”.
Lâm Vi Vi gật đầu, cô ta cũng không ngờ buổi họp mặt bạn học cũ lại trở thành thế này.
“Đi thôi!”
Lâm Ẩn gật đầu, nắm tay Trương Kỳ Mạt đi ra khỏi quán trà.
“Đứng lại!”
Trình Miễn còn chưa nói gì mà đàn em của anh ta đã la lối: “Anh Miễn của chúng tôi tặng quà cho cô, cô không nhận thì thôi, bây giờ còn làm ầm ĩ như thế, đây là không nể mặt anh Miễn đúng không? Cô nên biết bây giờ nhà họ Trương đã suy tàn rồi, dù nhà họ Trương không suy tàn cũng phải nể mặt anh Miễn một chút đấy. Anh Miễn tặng quà cho cô là nể mặt cô, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
“Tôn Vĩ, anh nói cái gì đấy!”
Lâm Vi Vi tức giận vỗ đùi quát to. Cô ta không ngờ Tôn Vĩ lại không nể tình bạn học như vậy, không nể mặt Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt một chút nào. Khi nãy cô ta cũng vừa mới biết truyện nhà họ Trương suy tàn, bây giờ cũng hơi hối hận vì đã mời Trương Kỳ Mạt đến đây, cô ta cảm thấy gặp phải chuyện này đều là do mình.
Cô ta cũng biết mấy năm nay nhờ quan hệ của Trình Miễn mà Tôn Vĩ nhận được không ít công trình, nhà họ Tôn cũng trở nên nổi trội ở thành phố Thanh Vân, bây giờ tiền vốn trong tay Tôn Vĩ cũng có khoảng mấy triệu, theo cô ta thấy, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt hoàn toàn không thể đắc tội được.
Huống hồ sau lưng Tôn Vĩ còn là Trình Miễn không rõ sâu cạn.
“Tôn Vĩ, cậu nói lời này hơi quá đáng rồi”, Trình Miễn hờ hững trách móc, nhưng vẻ mặt không phản đối đã để lộ suy nghĩ thật trong lòng anh ta.
“Kỳ Mạt, tuy tôi ở tỉnh lị xa xôi nhưng cũng từng nghe đến chuyện em cưới một tên vô dụng, chỉ cần em ở bên tôi, tôi nhất định sẽ không để tâm chuyện em từng kết hôn, còn sẽ để em được ăn ngon uống ngon”.
Nói xong, anh ta nhìn về phía Lâm Ẩn, lạnh lùng nói: “Còn anh? Nhận lấy một triệu rồi cút xa cho tôi!”
Trình Miễn kiêu ngạo nói, anh ta cho rằng Trương Kỳ Mạt vừa ý Lâm Ẩn vì anh đẹp trai, nhưng đến tuổi của bọn họ đẹp trai có tác dụng gì chứ, quan trọng nhất vẫn là thực lực.
“Chao ôi, náo nhiệt thế?”
Đúng vào lúc này, mấy người đàn ông mặc vest trông rất hung hăng vây quanh một người đàn ông chừng hai mươi mấy tuổi đi vào, sau lưng người đàn ông trẻ tuổi là Lưu Hạo và Hạ Nguyệt.
Nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi, Trình Miễn nở nụ cười.
“Lưu Minh, cuối cùng anh cũng đến rồi”.
Dù người đàn ông trẻ tuổi nhỏ tuổi hơn Trình Miễn, nhưng Trình Miễn vẫn gọi người này là “anh”.
Nhìn thấy Lâm Ẩn, Hạ Nguyệt và Lưu Hạo đều hơi ngạc nhiên, Hạ Nguyệt hơi lo lắng, còn Lưu Hạo thì chỉ ngẩn người một chút. Dù Lâm Ẩn là ai, chỉ cần anh họ của cậu ta ở đây thì không có gì phải sợ cả.
“Tổng giám đốc Trình thịnh tình mời gọi, sao tôi có thể không đến được”, Lưu Minh cười khẽ, lúc nhìn thấy Trương Kỳ Mạt, trong mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng giấu đi.
“Tổng giám đốc Trình tìm tôi có chuyện gì? Khi nãy tôi đi vào hình như nghe thấy mọi người trò chuyện không được vui lắm!”
Nói xong, Lưu Minh còn nhìn Lâm Ẩn một lúc.
Cũng hết cách, quả đầu bạc của Lâm Ẩn thật sự quá chói mắt.
“Lưu Minh, có lẽ vì tôi vừa trở về Thanh Vân nên không ai nghe lời của tôi cả”, nói xong, Trình Miễn cũng đưa mắt nhìn về phía Lâm Ẩn.
Lưu Minh cảm thấy Lâm Ẩn hơi quen mắt, nhưng lại không giống người từng gặp gần đây, hắn ta hơi cau mày, nhưng vẫn đứng ra lạnh lùng nói với Lâm Ẩn: “Lời bạn tôi nói, anh vẫn nên nghe thì tốt hơn”.
Tuy Lưu Minh nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng thật sự khiến người ta không rét mà run, đặc biệt là những người sống ở thành phố Thanh Vân, ai cũng sợ đến mức cúi đầu. Bọn họ đều từng nghe đến tên tuổi của Lưu Minh, không chỉ xuất thân nhà họ Lưu, bây giờ còn được đại tướng dưới trướng Thẩm Tam Gia coi trọng, rất nhiều chuyện đều giao hắn ta xử lý, Lưu Minh làm việc tàn nhẫn, có một vài gia tộc nhỏ vì đắc tội với Lưu Minh mà hoàn toàn sụp đổ luôn.
“Anh Lưu Minh, anh ấy là bạn của em”.
Thấy cảnh này, tuy Hạ Nguyệt sợ nhưng vẫn nhắm mắt nói.
“Anh quen em gái nhỏ này ở đâu thế?”
Trương Kỳ Mạt cười khẽ, nhỏ giọng hỏi.
“Ở cổng trường học của em”, Lâm Ẩn hờ hững đáp.
Trương Kỳ Mạt chỉ cười khẽ, cũng không hỏi tiếp nữa.
“Cô quen?”, Lưu Minh hơi nhíu mày nhìn Hạ Nguyệt: “Cô nghĩ mình là ai?”
Dứt lời, hắn ta vung tay muốn tát lên mặt Hạ Nguyệt.
Hôm nay vốn dĩ muốn thử cô gái nhỏ này, nhưng Trình Miễn có liên quan với bên tỉnh lị, bây giờ Tam Gia đang tích cực làm quen với bên đấy, không thể làm hỏng chuyện vì hắn ta được. Bây giờ nhìn lại, trải nghiệm với Hạ Nguyệt tối nay cũng không còn tốt đẹp nữa.
Lúc Lưu Minh sắp đánh trúng, Lâm Ẩn di chuyển.
Mọi người đều không kịp nhìn rõ là ai ra tay đã thấy Lưu Minh như bị trúng một đòn mạnh bay xa ba bốn mét, đập lên trên bàn của quán trà, làm gãy nát cái bàn được đóng từ gỗ tốt.
Đàn em của Lưu Minh thấy thế thì cảnh giác nhìn xung quanh, quát to.