Chương 1209 – Lấy ma huyết đúc kim thân
“Ông dài dòng quá!”
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Cậu nhóc, dù thực lực của ngươi không tệ, nhưng bây giờ ngươi đã bị thương nặng rồi, còn có thể phát huy mấy phần thực lực nữa? Ngay cả ma thân của ta ngươi cũng không thể…”
Cụ ông Nguyên Đô còn chưa nói xong.
Người Lâm Ẩn đã thoắt một cái xuất hiện trước mặt lão ta, bàn tay như vàng ròng nắm chặt thành quyền, đấm xuống từ giữa không trung.
Ầm.
Cú đấm này như làm cho trời đất sụp đổ, kim quang đáng sợ bắn ra từ trong tay anh, đánh lên đầu cụ ông Nguyên Đô. Cả người lão ta tản ra ánh sáng đen mãnh liệt, trở nên đen như mực.
Một tiếng “tùng” vang lên tựa như búa lớn đánh lên chuông đồng.
Tạo thành cơn chấn động đáng sợ.
Cơn chấn động tản ra từ chỗ nắm đấm và thân thể giao nhau, thậm chí còn xé rách không gian xung quanh, nền đất của ma vực dần nứt toác, mặt đất mấy trăm dặm xung quanh bị lật lên, năng lượng cuồn cuộn như bão táp khiến rất nhiều cao thủ Thiên Tiên phun ra máu lùi về sau.
“Đó là!”
Mọi người nhìn qua.
Bọn họ thấy cụ ông Nguyên Đô bị một cú đấm của Lâm Ẩn làm rơi xuống đất, tạo thành một cái hang rất lớn, bóng người cũng biến mất, không biết đã rơi xuống bao nhiêu kilomet rồi.
“Mạnh quá!”
Một Thiên Tiên của Ma Tộc không nhịn được nói.
Cụ ông Nguyên Đô là một trong những cao thủ hàng đầu dưới ma quân, bây giờ lại bị một cú đấm của Lâm Ẩn đánh không biết tung tích. Khi nãy bọn họ không đối mặt trực diện với Lâm Ẩn và Thanh Trích Tiên, không hề có hiểu biết trực quan về thực lực của Lâm Ẩn, mãi đến tận bây giờ, bọn họ mới hiểu Lâm Ẩn mạnh đến mức nào.
“Được được được! Đã hơn hai nghìn năm rồi ta không ra tay, cũng không có ai dám ra tay với ta. Xem ra hai nghìn năm nay, ta đã nương tay với Nhân Tộc các ngươi quá rồi, nhớ đến năm đó trên tinh lộ, ta đã chém giết mấy chục Thiên Tiên của Nhân Tộc và dị thú các ngươi, hôm nay sẽ cho các ngươi thấy thủ đoạn của ta”.
Giọng nói già nua vang lên từ dưới đất.
Ầm!
Một tảng đá bay lên trời từ dưới đất.
Một bóng người đen như mực đuổi sát theo sau, lao ra từ dưới đất, xuyên thủng bầu trời, mang theo ma khí nồng đậm, tựa như một chiếc máy bay chiến đấu tốc độ siêu âm, lướt qua bầu trời, dừng lại ở chỗ cách Lâm Ẩn không xa.
Oành.
Lão ta giẫm hai chân xuống đất, tạo thành một cái hố to mấy trăm trượng, mọi người nhìn kỹ lại, rõ ràng là cụ ông Nguyên Đô.
Có điều làn da của lão ta lúc này đã không còn nhăn nheo nữa, tựa như Ma Tộc đứng trên đỉnh cao.
“Ồ?”
Ngay cả Lâm Ẩn cũng hơi ngạc nhiên, cụ ông Nguyên Đô này chẳng những có tu vi đỉnh cao Thiên Tiên mà cả thân thể cũng không yếu, chỉ yếu hơn Thanh Trích Tiên một chút thôi.
Hơn nữa trên người cụ ông Nguyên Đô huyết khí dồi dào, tựa như đang ở độ tuổi tráng niên vậy.
Lâm Ẩn nhìn hai mươi mấy Ma Tộc, nhếch miệng cười nói: “Hôm nay tôi sẽ giết hết tất cả các người, lấy ma huyết đúc kim thân”.
“A ha ha!”
Cụ ông Nguyên Đô ngẩng mặt cười to: “Nhóc con, hôm nay dù ngươi muốn gia nhập Ma Tộc ta, ta cũng sẽ rút gân lột da ngươi”.
Lão ta thật sự nổi giận rồi, lão ta vốn có huyết thống vương tộc, dù huyết thống mỏng manh, vẫn luôn không thể bước vào cảnh giới nửa bước Chân Quân, nhưng địa vị của lão ta ở Ma Tộc vẫn rất cao, chỉ đứng sau mấy cụ ông nửa bước Chân Quân thôi.
Nhưng bây giờ lão ta lại bị người ta dùng một quyền đánh xuống đất trước mặt nhiều Ma Tộc như vậy, còn bị người ta xem như con mồi.
Lão ta hoành hành ngang ngược mấy nghìn năm, đã bao giờ chịu thiệt thòi như thế đâu.
“Lâm Ẩn…!”
Khí huyết trong người cụ ông Nguyên Đô dâng lên, ánh sáng đen như rồng bay lên trời.
Cả hư không đều bị hư không dày đặc của lão ta ăn mòn, tạo ra một lỗ hổng vô cùng lớn, hơi thở trên người lão ta lúc này cũng đã gần đến nửa bước Chân Quân.
Nhưng còn không đợi Nguyên Đô nói hết lời, Lâm Ẩn đã bình tĩnh xuất hiện trước mặt lão ta một lần nữa, đấm một cú.
“Bốp!”
Cụ ông Nguyên Đô lại bị đánh bay, lần này bay xa hơn ba trăm dặm, lún sâu vào trong vách núi của ma vực. Nếu không phải vách núi được trận pháp bảo vệ thì lúc này ma vực đã bị phá hủy rồi.
“A a a a!”
Cụ ông Nguyên Đô như nổi điên, điên cuồng gào thét, lại bay lên một lần nữa từ trong đống đất.
Lâm Ẩn tiến lên, lại đánh lão ta trở về, đập mạnh lên vách núi.
Bị Lâm Ẩn đánh bay mấy lần liên tiếp, cụ ông Nguyên Đô nổi trận lôi đình, lão ta nhảy lên trời, ánh sáng đen trên người biết thành mấy thanh kiếm bay u ám, như xuất hiện từ trong địa ngục vậy.
Nhưng Lâm Ẩn vẫn tiến lên, đi trong hư không, hoàn toàn không để tâm đến mấy thanh kiếm bay này, dù kiếm bay đụng vào lưng anh, anh vẫn đánh cụ ông Nguyên Đô lún sâu xuống đất một lần nữa.
“Ầm!”
Mặt đất lại rung lên, một cái động sâu xuất hiện.
“Khinh người quá đáng!”
“Ầm!”
“Xem ma quyền của ta giết ngươi trong nháy mắt đây!”
“Ầm!”
“Vạn ma đại pháp!”
“Ầm!”
Mọi người chỉ thấy dù cụ ông Nguyên Đô ra chiêu như thế nào, triển khai công pháp ra sao, Lâm Ẩn đều đánh tới một quyền, dùng thân thể để áp chế cụ ông Nguyên Đô, mỗi một quyền đếu khiến lão bay xa mấy trăm dặm, tựa như quả bóng cao su bị Lâm Ẩn đá lung tung khắp nơi.
Vô số cao thủ Ma Tộc nhìn mà hãi hùng khiếp vía, đây là cụ ông Nguyên Đô đấy, không ngờ lại bị một Nhân Tộc trêu chọc như thế.
Sắc mặt cũng một vài Ma Tộc mạnh mẽ cực kỳ khó coi, bọn họ không ngờ rõ ràng Lâm Ẩn đã bị thương nặng thế, nhưng không sử dụng chân nguyên gì vẫn có thể áp đảo cụ ông Nguyên Đô, thực lực thế này thật sự khiến bọn họ phải khiếp sợ.
Điều này có nghĩa là có lẽ chân nguyên võ đạo của Lâm Ẩn không mạnh, nhưng thân thể hoàn toàn có thể sánh bằng cụ ông Nguyên Đô, thậm chí là mạnh hơn.
“Lâm Ẩn, ngươi có mạnh hơn nữa thì thế nào? Suy cho cùng cũng không thể khiến ta bị thương!”
Sau khi bị đánh bay mười mấy lần, cụ ông Nguyên Đô đột nhiên bình tĩnh lại, Lâm Ẩn chỉ là mạnh một chút thôi, lão ta hoàn toàn không bị thương, chỉ cần lão ta có thể giữ chân Lâm Ẩn, đợi khi Ma quân Suda giải quyết Thanh Trích Tiên xong, Lâm Ẩn khó thoát khỏi cái chết.
“Vậy sao?”
Lâm Ẩn chắp hai tay sau lưng, ung dung đi trong hư không.
Thở dài một tiếng.
“Không ngờ mình đã đi đến bước này rồi?”
Lâm Ẩn thầm cảm thán, đánh nhau với Thiên Tiên khác, anh hoàn toàn không cần sử dụng hết sức, khi nãy đầu với Thanh Trích Tiên anh hơi không địch lại, mãi đến bây giờ đấu với cụ ông Nguyên Đô, hắn mới hiểu rõ thực lực của mình, trừ khi có cao thủ hàng đầu như Thanh Trích Tiên, nếu không rất khó tạo thành uy hiếp với anh.
Dù cụ ông Nguyên Đô trước mặt rất mạnh, nhưng chẳng là gì trong mắt anh cả.
“Nhóc con, đừng có làm ra vẻ”.
Cụ ông Nguyên Đô hơi cau mày, trong lòng có dự cảm chẳng lành, liếc mắt ra hiệu cho một cao thủ Ma Tộc khác ở cách đó không xa.
Năm cao thủ Ma Tộc có tu vi Thiên Tiên hậu kỳ bước ra, bao vây lấy Lâm Ẩn.
Cao thủ Nhân Tộc thấy thế thì muốn ngăn cản.
Nhưng cao thủ Ma Tộc khác cũng đã bao vây bọn họ, không cho họ giúp đỡ Lâm Ẩn.
Ở trong mắt Ma Tộc, trong những người này, chỉ co Lâm Ẩn mới thật sự đem lại uy hiếp, những người khác đều chẳng là gì cả.
Năm cao thủ Ma Tộc Thiên Tiên hậu kỳ tách nhau ra bay về bốn phía, mấy thần giác khóa chặt trên người Lâm Ẩn.
Cụ ông Nguyên Đô cũng nghiêm túc nhìn Lâm Ẩn.
Lão ta không dám lơ là dù chỉ một chút.
Lúc này Lâm Ẩn bị nhiều cao thủ bao vây như vậy, dù anh có biến thành con ruồi cũng không thể nào chạy trốn.
Lâm Ẩn như không nhìn thấy hành động của bọn họ, chỉ giương mắt nhìn cụ ông Nguyên Đô, nở nụ cười: “Trước đó tôi chỉ đang thăm dò thực lực của mình thôi, nếu ông nói tôi không thể làm ông bị thương, vậy tôi sẽ sử dụng toàn lực xem sao”.