Mục lục
Chàng rể cực phẩm – Lâm Ẩn (Full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 671: Thằng tàn tật mày tỏ vẻ cái gì?

Huyện Giang Nguyệt, khách sạn Tân Nguyệt.

Đây là khách sạn nổi tiếng nhất, khách sạn này nằm ở khu vực trung tâm thành phố sầm uất nhất huyện Giang Nguyệt.

Ở một huyện nhỏ thế này, có thể đến đây tiêu tiền thì cũng có thể coi là chuyện đáng để khoe khoang rồi, một bữa ăn bình thường cũng phải tới mấy chục ngàn tệ.

Người hay đến đây ăn uống đều là những người có chút danh tiếng ở huyện này.

Hồ Thương Hải lái xe tới bãi đậu xe dưới tòa nhà khách sạn Tân Nguyệt.

Ở dưới bãi đậu xe của khách sạn tập trung hầu hết các loại xe sang của huyện này.

Người ở huyện Giang Nguyệt có vẻ ưa chuộng các loại xe việt dã, biển số xe phú quý cũng tương đối nhiều, nhìn qua giống như là đang ra trận vậy.

Lâm Ẩn nhìn thoáng qua một lát rồi cùng Hồ Thương Hải đi vào thang máy khách sạn.

Hai người nhanh chóng đến nhà hàng trêи tầng mười sáu.

Trang trí trong nhà hàng khá lộng lẫy, dưới đất trải thảm đỏ mềm mại, đồ trang trí đều theo phong cách cổ điển, trêи tường còn treo tranh chữ phong cảnh và một số đồ xa hoa.

Lâm Ẩn gửi tin nhắn cho Kỳ Mạt, nói cho cô biết địa chỉ.

Sau đó thì anh đi tới quầy lễ tân

“Chào anh, xin hỏi anh đã đặt phòng riêng nào ạ?”, lễ tân nghiêm mặt hỏi anh.

Hồ Thương Hải nói: “Tẩm Viên”.

“Ồ, tôi sẽ lập hóa đơn cho hai người, vui lòng thanh toán tiền đặt cọc theo yêu cầu”.

Lúc nói chuyện nữ lễ tân quan sát Lâm Ẩn và Hồ Thương Hải, trong mắt cô ta xuất hiện vẻ nghi ngờ.

Tẩm Viên là phòng riêng tốt nhất của khách sạn Tân Nguyệt, nó cũng rất nổi tiếng trong huyện, bên trong phòng được trang trí giống một khu vườn nhỏ, nhiều người trong huyện rất tự hào về việc bản thân đã từng được ngồi ăn trong Tẩm Viên.

Một bữa ăn ở phòng này cũng phải đến một trăm ngàn tệ.

Bởi vì bên trong có rất nhiều tranh vẽ và đồ cổ hàng thật, nên phải đặt cọc trước mới được vào phòng riêng, tránh cho khách hàng uống say rồi phá hoại đồ vật có giá trị bên trong.

Những người có thể đặt trước căn phòng Tẩm Viên này thường là vài vị khách hàng quen thuộc hoặc một số ông lớn có địa vị cao ở huyện Giang Nguyệt.

Hai người một già một trẻ này trông hơi lạ.

“Được thôi”, Hồ Thương Hải gật đầu, ông ta lấy ra một tấm thẻ rồi đưa cho nữ lễ tân.

Đúng là người bình thường dù có muốn nhưng cũng không vào được phòng riêng Tẩm Viên.

Hồ Thương Hải nhờ Tạ Văn Sinh đặt giúp phòng riêng này, người huyện ngoài dù có tiền cũng không có cơ hội bước qua cửa.

“Xin chờ một chút, tôi muốn xác nhận lại”, nữ lễ tân có vẻ nghi ngờ nhìn hai bọn họ, cô ta chuẩn bị đi xác minh thẻ ngân hàng.

Cô ta nghĩ bản thân rất nhạy bén, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể phân biệt được người này có tiền hay không.

Từ bề ngoài có thể thấy Hồ Thương Hải là một ông già nghèo rớt, còn Lâm Ẩn thì giống như một cậu sinh viên mới tốt nghiệp.

Chẳng nhìn thấy được thứ gì giá trị trêи người bọn họ cả.

Cô ta nghi ngờ hai người này không đủ khả năng chi trả.

“Tiểu Lý. Đặt phòng Tẩm Viên cho tôi, lát nữa tôi phải tiếp đón giám đốc Lưu của ủy ban xây dựng và cục trưởng Hồ của hệ thống kỹ thuật”.

Lúc này, một anh chàng trẻ tuổi ăn mặc sang trọng, khắp người toàn là hàng hiệu ngang nhiên bước đến quầy lễ tân, giọng điệu tỏ vẻ ra lệnh.

“Hả? Anh Lữ, anh đến rồi hả”.

Nữ lễ tân nhìn thấy người đi tới thì lập tức mỉm cười chào, trêи mặt cô ta xuất hiện vẻ kính sợ.

“Anh Lữ, hai vị khách này đã đặt phòng Tẩm Viên trước, tôi đang xử lý cho bọn họ”, nữ nhân viên lễ tân thận trọng nói.

“Cái gì? Bị đặt trước rồi?”, anh Lữ cau mày, gã quay mặt lại đánh giá Lâm Ẩn và Hồ Thương Hải một lượt.

“Hai người đã đặt trước phòng Tẩm Viên rồi sao?”, anh Lữ hỏi: “Ai đặt giúp hai người?”.

Không biết có phải gã đã quen ngang ngược ở huyện này như thế không, hay là do nhìn thấy trang phục của hai người Lâm Ẩn, nên giọng điệu gã không được lịch sự cho lắm.

“Xin lỗi cậu, cậu chủ của tôi đã đặt phòng này trước rồi, cậu chọn phòng khác đi”, Hồ Thương Hải lịch sự nói.

“Ồ, cậu chủ?”, anh Lữ hài hước cười, gã dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá Lâm Ẩn: “Người huyện khác tới hả? Tôi chưa từng gặp cậu”.

“Cũng tỏ vẻ ghê đấy? Lại còn cậu chủ nhà ông đã đặt trước? Thế gì sao, hôm nay tôi có việc quan trọng, tôi muốn hai người nhường phòng lại cho tôi?”.

Anh Lữ lạnh lùng cười.

“Ăn một bữa cơm thôi có cần rắc rối thế không?”, Lâm Ẩn thản nhiên nói.

“Côơi, phiền cô xử lý giúp tôi càng nhanh càng tốt, vệ sinh sạch sẽ trong phòng, lát nữa vợ tôi sẽ đến ăn tối”, Lâm Ẩn nghiêm túc nói.

Anh thật sự không có hứng thú nói chuyện với cái loại phách lối tỏ vẻ này.

“Chuyện này…”, vẻ mặt nữ lễ tân hơi do dự.

Cô ta chưa từng gặp qua Lâm Ẩn, cũng không biết chi tiết về anh.

Còn anh Lữ lại là một trong những nhân vật nổi tiếng hàng đầu của huyện Giang Nguyệt, hơn nữa gã còn là con trai của bí thư, lãnh đạo cấp cao hiện tại. Gã có mặt mũi rất lớn ở huyện Giang Nguyệt, dù có nói gã là người đứng đầu trong lớp thanh niên ở huyện Giang Nguyệt thì cũng không quá.

Một nhân viên lễ tân nhỏ như cô ta không thể đắc tội với người như thế này được.

Hơn nữa khách sạn Tân Nguyệt từng là khách sạn phục vụ tiếp đón của chính quyền huyện, ông chủ của bọn họ cũng coi anh Lữ như thượng đế.

“Việc này, hai người vẫn lên bàn bạc với anh Lữ một chút?”, nữ nhân viên lễ tân căng thẳng nói.

“Cái gì? Bàn bạc?”, Sắc mặt Hồ Thương Hải hiện lên vẻ bất mãn.

Lý gì vậy, ông ta giúp cậu chủ đặt phòng ăn trước, theo đạo lý thì người đến trước thì đặt trước, ông ta còn phải bàn bạc cùng người khác nữa hả?

Đây không phải rõ ràng là coi thường người khác sao?

“Quy định của nhà hàng cô như thế hả? Dù có bỏ tiền ra nhưng cũng không được ăn?”, Lâm Ẩn hỏi nữ lễ tân.

“Không phải! Hai người đang nói gì thế hả?”, anh Lữ sốt ruột nhìn Lâm Ẩn: “Cậu cho rằng có vài đồng bạc thì có thể phách lối ở đây hả?”.

“Tôi cũng lười dài dòng với hai đứa huyện ngoài như hai người”, anh Lữ kiêu ngạo nói: “Với thân phận như hai người thì không thể đặt phòng Tẩm Viên được. Tôi sẽ chuẩn bị cho hai người một căn phòng khác, chi phí hôm nay của hai người cứ tính hết cho tôi”.

“Đã nghe rõ chưa?”, anh Lữ khí thế nói: “Nếu như làm lỡ việc tiếp đón mấy vị lãnh đạo, lỡ dở việc kinh doanh của tôi. Thì cái đám từ ngoài đến như mấy người cũng không được yên đâu!”.

Lâm Ẩn lạnh lùng cười, gương mặt anh vẫn bình tĩnh nhìn anh Lữ.

“Tôi còn thiếu tiền sao mà cần anh trả?”.

“Chà chà? Cái đứa huyện ngoài như cậu cũng mạnh mồm gớm nhỉ”.

Một anh chàng dáng vẻ lưu manh đi theo anh Lữ chỉ tay nói.

“Thử phách lối trước mặt anh Lữ lần nữa xem? Chắc cậu cũng ăn đòn đau mấy lần rồi nhỉ? Có biết anh Lữ có địa vị thế nào ở huyện Giang Nguyệt không hả?”.

“Cậu có biết hôm nay anh Lữ đã mời những lãnh đạo nào đến ăn tối không? Cậu mà làm lỡ việc thì đừng hòng yên ổn!”.

“Anh ta là ai?”, Lâm Ẩn thản nhiên nói.

“Cho dù anh là ai thì làm gì cũng phải theo lý. Tôi đặt phòng trước, tại sao tôi phải nhường lại cho anh?”.

“Ha ha, tại sao hả?”, sắc mặt anh Lữ trầm xuống, gã lạnh lùng nhìn Lâm Âm: “Đứa huyện ngoài như cậu đúng là kiêu ngạo. Ở huyện Giang Nguyệt này không có mấy người dám không nể mặt tôi như thế đâu”.

“Tôi cho cậu ba phút, lập tức cút sang phòng bên cạnh ăn, ngoan ngoãn một chút! Nếu muốn tranh với tôi thì đừng đừng trách tôi không khách sáo mà đuổi cậu khỏi khách sạn Tân Nguyệt”, anh Lữ lạnh lùng nói.

Gương mặt Lâm Ẩn bình tĩnh, anh cười lạnh lùng.

Đúng là loại ếch ngồi đáy giếng.

Cái gã họ Lữ này ra ngoài ăn bữa cơm thôi có cần phô trương như thế không?

“Tôi không nhường cho anh thì anh có thể làm gì?”, Lâm Ẩn thản nhiên nói.

Cậu Lữ đánh giá Lâm Ẩn một vòng, sau đó thì cười nhạo.

“Cái loại què quặt như cậu tỏ vẻ cái gì? Thằng ngu như cậu vừa bị đánh mới xuất viện đúng không?”, anh Lữ châm chọc nói: “Thảo nào bị người khác đánh cho què quặt thé này, đáng đời cái thằng ngu cậu?”.

“Có tin ông lại cho cậu nằm viện tiếp không hả?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK