thoại di động đặt qua một bên bắt đầu
kêu, không cần nghĩ cũng biết chắc
chăn là Mạc Du Hải gọi đến.
Cô không còn cách nào khác, chỉ
có thể hít một hơi thật sâu và bấm kết
nối, nói trước: “Tôi không gọi cho anh,
tôi chỉ bấm nhầm số thôi”
Đầu bên kia sửng sốt, trong giọng
nói chứa ý cười: “Ừ”
Tiếp theo là một khoảng lặng.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy khó chịu
như bị con mèo ôm lấy, nếu không phải
nghe thấy tiếng thở gấp gáp của người
kia, cô còn nghĩ rằng mình đã cúp máy.
Cô đành chủ động phá vỡ ngại
ngùng: “Anh đã trở vê rôi sao?”
Cô hỏi xong lại cảm thấy mình nói
nhảm, đến giờ này rồi còn ai chưa về chứ.
“Khuya lắm rồi, anh đi ngủ sớm đi,
tôi cũng buôn ngủ. Vậy nhé” Cô không
đợi anh ta trả lời, vừa nói xong liên cúp điện thoại.
Hạ Nhược Vũ kêu một tiếng, kéo
chăn bông qua đầu đi ngủ.
Trong giờ nghỉ trưa ngày hôm sau,
cô nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
“Nhược Vũ, cậu có thời gian không?”
“Ừ, Khánh Huyền, vết thương của
cô thế nào rôi?” Hạ Nhược Vũ dựa vào
ghế xoay, ánh mắt phiêu đãng.
Lục Khánh Huyền nhẹ giọng nói:
“Tốt lắm, cô có tiện qua đây không? Tôi
muốn hỏi cậu chút chuyện”
“À? Ồ, được, lát nữa tôi sẽ đến bệnh
viện gặp cô.” Trái tim Hạ Nhược Vũ lộp
bộp một chút, giả vờ không thèm quan tâm nói.
“Được, tôi sẽ đợi cô.
Hạ Nhược Vũ cúp điện thoại rồi
vẫn ngơ ngác với chiếc điện thoại di
động trên tay, nói chung, bạn gái cũ tìm
vợ đương nhiệm đều không phải là chuyện tốt gì.
Ai bảo cô chột dạ chứ, cô chỉ có thể đi một chuyến.
Khi đến phòng bệnh, Lục Khánh
Huyền đã có thể đi lại xuống giường
như thường, sắc mặt cũng khá lên rất
nhiều, cô ta nở nụ cười khi nhìn thấy cô
bước vào: “Nhược Vũ, cô đến rồi, thời
tiết nóng nực như vậy lại để cô chạy tưởng tượng nổi.
Lục Khánh Huyền vẫn còn duy trì
động tác giơ tay lên, làm như không có
chuyện gì xảy ra, chậm rãi bỏ tay
xuống: “Hạ Nhược Vũ, cô hiểu chưa?”
Nếu cô còn không hiểu thì cô đúng
là đồ ngốc. Hạ Nhược Vũ tát lại dễ như
trở bàn tay: “Cô bị bệnh à?”
Có lẽ cô ta không ngờ rằng cô sẽ
động thủ, Lục Khánh Huyền che má trái
nhìn cô chằm chằm không tin nổi: “Cô dám đánh tôi?”
“Cô không đánh tôi chắc? Hạ
Nhược Vũ này cái gì cũng có thể, chỉ
không thể bị thua thiệt” Hạ Nhược Vũ
xoa gò má bên phải đau nhức.
Trong lòng nói thâm, đây là người
bị thương, nếu không bị thương thì mặt
cô ta sẽ sưng như heo.
Khuôn mặt Lục Khánh Huyền
không còn dịu dàng như trước, ánh
mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Tôi
đánh cô vì cô không biết xấu hổ, rõ
ràng đã nói với tôi là có bạn trai, nhưng
lại ở bên Du Hải”
Nếu không có chuyện của ngày
hôm qua, Hạ Nhược Vũ nhất định sẽ
cãi lại, nhưng cô chọn cách im lặng, sự
thật chính là máu chó như vậy, có nói
gì cũng vô dụng.
Lục Khánh Huyền trong mắt hiện
lên một tia đắc ý: “Thật uổng công tôi
móc tim móc phổi đối tốt với cô, vậy
mà cô lại ở bên Du Hải sau lưng tôi,
còn coi tôi là đồ ngu. Cô nói đi, có phải
ngày hôm qua cô ở cùng anh ấy
không?”
“Đúng, nhưng không phải như
những gì cô nghĩ” Cô bị bỏ thuốc,
không còn cách nào khác.
Lục Khánh Huyền cười khẩy: “Cô
trả lời tôi, hôm qua các người ngủ với
nhau phải không?”
Hôm qua cô ta trằn trọc cả đêm,
không thể nuốt cục tức này, vì vậy cô ta
đã gọi Hạ Nhược Vũ đến định trực tiếp
ngả bài.
Hạ Nhược Vũ há hốc mồm không
biết giải thích thế nào, nếu người đàn
ông cô thích ngủ với người phụ nữ
khác, cho dù bất cứ lý do gì thì cô cũng
không thể chấp nhận được, cho nên cô
không thể đáp lời.
“Cô chỉ là một con đĩ trà xanh” Lục
Khánh Huyền tức giận, lại tát một cái
vào mặt cô.
Lần này Hạ Nhược Vũ đã chuẩn bị
sẵn sàng, vươn tay dứt khoát bắt lấy cổ
tay cô ta, dùng sức kéo mạnh, người
của cô ta cũng lảo đảo: “Lục Khánh
Huyền, cô thôi đi. Thứ nhất Mạc Du Hải
độc thân, thứ hai, đừng nghĩ rằng tôi
không thể nhìn thấy những hành động
Am
của cô:
“Mang mặt nạ hiền lành ngây thơ
trong sáng, làm những chuyện độc ác,
cô nói xem, Mạc Du Hải có biết vẻ mặt
này của cô không?”
Mặt cô dễ đánh như vậy, muốn
đánh thì đánh?
Hai mắt Lục Khánh Huyền lóe lên,
cô ta không ngờ Hạ Nhược Vũ đã nhìn
thấu cô ngụy trang, định rụt tay lại,
nhưng Hạ Nhược Vũ không buông tay:
“Mau buông ra”
“Buông ra để cho cô đánh tôi sao?
Tôi không có ngu” Hạ Nhược Vũ cảm
thấy rất xui xẻo, người khác tiễn người
vạn dặm, cô lại lái xe tới cửa để người
†a đánh.
Vốn dĩ trong lòng có chút áy náy,
nhưng nhìn thấy Lục Khánh Huyền thế
này, chút áy náy đó cũng tan thành
mây khói.
Lục Khánh Huyền tức giận, muốn
nhấc chân giãm Hạ Nhược Vũ, khóe
mắt nhìn thấy một bóng người càng
ngày càng gần, trong mắt lóe lên một
tia sáng u tối, cô ta ngã trên sô pha yếu
ớt nói: “Nhược Vũ, sao cô lại làm vậy?
Tôi đã chia tay với Du Hải rồi mà”
“Cái gì?” Hạ Nhược Vũ thấy Lục
Khánh Huyền một giây trước vẫn còn
dữ tợn đáng sợ, một giây sau đã khóc
rồi, tốc độ thay đổi sắc mặt thế này
cũng quá nhanh.
Cô không biết rằng Lục Khánh
Huyền tính kế cho đến khi một giọng
nói quen thuộc vang lên ở cửa.
“Hạ Nhược Vũ, em làm gì vậy? Mau
buông cô ấy ra đi”
Hạ Nhược Vũ nhún vai buông tay
ra.
“Du Hải” Cổ tay nới lỏng, Lục
Khánh Huyền lao vào vòng tay của
người đàn ông như một con chim nhỏ
sợ hãi, ấm ức và bất lực.
Mạc Du Hải vừa vào cửa liền nhìn
thấy Hạ Nhược Vũ năm lấy cổ tay Lục
Khánh Huyền, cau mày hỏi: “Chuyện gì
vậy?”
“Em, em không biết, em nghĩ
Nhược Vũ đến thăm em nhưng cô ấy
đột nhiên hỏi em có còn ở bên anh
không?” Bàn tay nhỏ bé Lục Khánh
Huyền nắm chặt lấy chiếc áo khoác
blue của anh ta, trên mặt cô ta tỏ vẻ
đáng thương.
Hạ Nhược Vũ nhìn mà muốn vỗ tay
thay cô ta, nhưng bản thân cô cứng
đầu, không thích giải thích, nên cô ấy
như như vậy nhìn Lục Khánh Huyền
biểu diễn một mình.
Mạc Du Hải không nghe một chiều
theo lời của Lục Khánh Huyền, mà nhìn
Hạ Nhược Vũ như thể hỏi cô đã xảy ra
chuyện gì.
Nhưng người phụ nữ trong ngực
anh ta lại không ngừng nức nở, về
phương diện đạo đức của bác sĩ, anh
†a trước tiên an ủi anh: “Sức khỏe em
không tốt, không nên quá xúc động.”
“Em, em biết” Lục Khánh Huyền
khế khit mũi, lộ ra khuôn mặt trái bị Hạ
Nhược Vũ đánh.