nói mấy ngày nữa bác sĩ tim mạch có
thẩm quyền sẽ đến bệnh viện. Chắc
chắn là có liên quan đến chuyện của
cô. Cô nói xem phải làm thế nào” Lưu
Bình sắp lo đến chết rồi.
Lục Khánh Huyền chẳng những
không lo lắng mà giọng điệu còn thản
nhiên không nóng không lạnh: “Chuyện
này cứ giao cho tôi, anh chỉ cần làm tốt
công việc của mình là được”
“Cô Lục Khánh Huyền thực sự
chắc chắn có cách?” Không phải là
anh ta nghỉ ngờ, bác sĩ kia anh ta cũng
đã từng nghe đến tên, trong lĩnh vực
học thuật khoa tim mạch cũng là nhân
vật đầu ngành.
Lục Khánh Huyền chỉ có thể ổn
định bên phía Lưu Bình trước, phòng
khi cô ta chưa nghĩ ra cách đã bị người
khác mua chuộc rồi. “Đương nhiên, tình
cảm giữa tôi với Du Hải phải nói là rất
tốt, chỉ cần tôi thổi vài lời như gió
thoảng bên tai là chuyện này đã qua rồi sao.
“Vậy làm phiền đến cô Lục Khánh
Huyền rồi” Lưu Bình nghe thấy cô ta
khẳng định như vậy trong lòng cũng
thở ra một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần cô ta
có thể ổn thỏa phía Mạc Du Hải thì tất
cả đều dễ bàn rồi.
“Ừ, không phát sinh chuyện gì thì
không cần gọi cho tôi, cũng may là Du
Hải vừa đi khỏi, nếu không anh ấy chắc
chắn đã phát hiện ra ngay rồi. Nếu có
chuyện gì quan trọng thì gửi tin nhắn
cho tôi, tôi nhìn thấy rồi sẽ trả lời lại.”
Lục Khánh Huyền nói, ngữ khi không
được tốt lắm.
Lưu Bình nghe thấy Mạc Du Hải
suýt chút nữa đã biết chuyện, cũng
cảm thấy có chút nguy hiểm muôn
phần: “Cô Lục Khánh Huyền cứ yên
tâm, tôi biết phải làm thế nào rồi”
Vừa cúp điện thoại, Lục Khánh
Huyền không còn tự tin ngạo mạn như
vừa rồi nữa, ánh mắt sâu thẳm không
biết đang suy nghĩ gì.
Trong phòng bệnh.
Mu bàn tay Hạ Nhược Vũ vẫn còn
đang cắm một kim, cô không thể tùy ý
xoay người, như xác chết không có
chút sinh khí nào: “Haizzzzz… Đây đã
là tiếng thở dài thứ mười chín của cô
trong một buổi sáng.
Kiều Duy Nam ở bên cạnh nghe
thấy cũng không chịu được nữa: “Hạ
Nhược Vũ, cô đây là đang than thở cái
gì, tôi đây một buổi sáng đã nghe cô
than tám trăm lần rồi”
“Cần anh quan tâm à, anh nhàn rỗi
như vậy, nội khoa các anh đã sụp đổ
chưa, hay là bọn họ cũng phát hiện ra
anh chỉ là đồ lang băm” Hạ Nhược Vũ
lườm anh ta một cái, ngữ khí không tốt
nói.
Kiều Duy Nam tỏ vẻ rất vô tội: “Tôi
đâu có chọc đến cô mà cô lại xúc
phạm tôi như vậy? Là ai đi cửa Tây
mua mứt hoa qua của cửa hiệu lâu đời
cho cô?”
“Cô có biết rằng thời tiết lúc này
đang gần 40 độ không, lái xe đến cửa
Tây cũng sắp tan ra rồi.”
Hạ Nhược Vũ dùng bàn tay không
truyền nước nhón một viên mứt hoa
quả cho vào trong miệng, híp híp mắt
thưởng thức, rất ngon, lúc nhìn anh ta
lại bắt gặp biểu cảm ghét bỏ: “Cũng
không phải tôi bắt anh đi mua mà”
Vốn dĩ cô cũng không ghét Kiều
Duy Nam, ai bảo tên ngốc này là bạn
thân của người đó, nên là quạ nào mà
chẳng đen, Kiều Duy Nam chắc chắn
cũng chẳng phải loài chim tốt gì.
..’ Kiều Duy Nam bị nghẹn nhất
thời không nói nên lời, đôi mắt to tròn
nhìn chằm chằm Hạ Nhược Vũ, như
thể trên đầu cô mọc ra một cặp sừng
ác quỷ vậy:
Anh ta nói với vẻ mặt đau buồn:
“Hạ Nhược Vũ à, cô thay đổi rồi. Có
phải là gần mực thì đen không, cô bây
giờ càng ngày càng giống Mạc Du Hải”
Hạ Nhược Vũ bị lời của anh ta làm
cho bị sặc, một đôi mắt hành cũng học
theo dáng điệu của anh mà nhìn chằm
chằm anh ta, trong không trung, ánh
mắt hai người giao nhau, không ai
nhường ai, giống như hai cỗ từ trường
trong không khí va vào nhau, lập tức tia
lửa bắn ra khắp nơi.
Hồi lâu, đôi bên đều cảm thấy
nhức mắt, nhưng vẫn không chịu thua
mà tiếp tục nhìn chằm chằm, như thể
ai chớp mắt trước thì người đó sẽ thua
trước.
Lúc này có người đẩy cửa đi vào,
nhìn thấy hai người tựa như chọi gà mà
tóc dựng đứng cả lên. Mạc Du Hải
nhếch khóe miệng, làm như không nhìn
thấy gì, dời ánh mắt đi chỗ khác rồi
bình tĩnh đặt bình giữ nhiệt trong tay
lên bàn.
Hai người họ vẫn nhìn nhau chằm
chằm, nhưng nhìn tình hình thì cả hai
dường như đã đến giới hạn rồi.
Đặc biệt là Hạ Nhược Vũ, mắt vừa
đau vừa mỏi, lông mi rung lên mấy lần
liền, nhưng cô vẫn không muốn nhận
thua. Kiều Duy Nam dường như cũng
nhìn ra cô đang sắp chết rồi vẫn cố
vùng vẫy, còn cố ý nhìn cô cười cười,
biểu cảm như đang cười nhạo “đã
không kiên trì được nữa thì bỏ cuộc
sớm đi”.
Mạc Du Hải mím môi, có chút
không vui, lúc đi đến bên cạnh Kiều
Duy Nam, anh vô tình quay người sang,
Kiều Duy Nam lập tức bị hất sang một
bên, anh ta hét lên: “Mạc Du Hải, cậu
làm gì vậy, suýt nữa là tôi thắng rồi.”
Hạ Nhược Vũ ra vẻ thắng lợi với
anh ta, cười đắc ý: “Kẻ bại tướng lại
còn dám nói khoác mà không biết
ngượng. Thua cũng thua rồi, còn không
chịu thua sao.”
“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy” Mạc
Du Hải liếc Hạ Nhược Vũ đang cười
như một đứa ngốc, nhướn nhướn mày
nói với Kiều Duy Nam.
Giọng điệu không chút ý tứ xin lỗi
nào, Kiều Duy Nam chỉ vào khuôn mặt
không chút cảm xúc của anh, sau đó
lại chỉ vào người phụ nữ đang làm mặt
quỷ với mình, suýt chút nữa tức không
chịu nổi: “Quả nhiên không phải người
một nhà không vào một cửa. Hai người
đúng là một trời sinh một cặp, chuyên
môn làm tôi tức chết”
“Hừ, tôi không chọc được nhưng
tôi trốn được” Kiều Duy Nam tức giận
rời đi, anh ta lúc này chỉ ra vẻ thành
khẩn phát thề thế thôi, đợi qua hai ngày
anh ta sẽ lại chạy tới tham gia náo
nhiệt.
Hạ Nhược Vũ vốn là đang cười
nhưng bị lời của Kiều Duy Nam làm
cho cười không ra tiếng nữa, tên ngốc
Kiều Duy Nam không biết nói thì đừng
có nói, nói toàn những lời linh tinh gì
không biết, gì mà không phải người
một nhà không vào một cửa. Cô với
Mạc Du Hải là người một nhà chỗ nào,
cùng lắm chỉ là lời nói đùa, nhưng Mạc
Du Hải lại chính là lòng dạ đen tối thật.
Ừ, Mạc Du Hải lòng dạ đen tối rửa
sạch tay, mở nắp bình giữ nhiệt, đổ
cháo trắng ra, sau đó nâng bàn giường
bệnh lên, đặt bát cháo trắng trước mặt
cô, thìa cũng để ở trong bát, rồi trâm
giọng bình tĩnh không chút dao động
nói: “Ăn đi”
Nhìn bát cháo trắng trước mặt, Hạ
Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy mắt
mình lại càng thêm nhức nhối, chắc
chắn là lúc nấy cùng Kiều Duy Nam
đấu mắt quá dã man, nếu không thì tại
sao bây giờ lại muốn khóc như vậy?
Cô khó nhọc mở to mắt, nén lại sự
ẩm ướt trong mắt, hất mặt đi, lạnh lùng
nói: ‘Em không muốn ăn cháo, anh
đem vứt đi.”
Mạc Du Hải ánh mắt chợt trầm
xuống, nghĩ đến tình trạng thể chất của
cô lúc này lại không nặng không nhẹ
nói: “Sức khoẻ của em không tốt,
không thể ăn cái khác được”
“Em không cần anh quan tâm” Cô
cứ nghĩ rằng với tính cách của Mạc Du
Hải, anh tuyệt đối sẽ không ở lại, không
ngờ anh lại không hề tức giận, còn cầm
thìa lên, xúc một thìa cháo đưa đến
trước mặt cô, nhàn nhạt nói: “Há miệng
ra nào”
Nhìn động tác vụng về không thích
hợp của anh, tim Hạ Nhược Vũ đập
loạn lên một lúc, nhưng vẫn lạnh mặt
không nói. Trong lòng cô rất hy vọng
Mạc Du Hải sẽ tức giận mà rời đi, nếu
không thì giữ áo bỏ đi cũng được.
Nhưng người ta không muốn làm theo
kịch bản, ngón tay thon dài sạch sẽ
cầm chiếc thìa đưa tới trước mặt cô:
“Nghe lời nào.”
Vừa ngẩng đầu cô đã thấy ánh
nắng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính
hắt vào khuôn mặt tuấn tú của anh,
mái tóc đen tinh tế như có ánh sao
nhảy nhót, giống như có một vầng ánh
sáng mặt trời ấm áp bao quanh anh.
Ngay lúc đó, trái tim điên cuồng
đập loạn lên không thể kiểm soát, cô
luôn biết Mạc Du Hải rất hấp dẫn,
nhưng cô không biết rằng anh cười lên
cũng ấm áp đến thế.
Dường như nắng ngoài cửa sổ
đang rơi vào tim cô như muốn cùng cô
tan chảy. Không biết độ nóng trên mặt
là do nóng hay do một vài cảm xúc
không rõ nào đó đang phiêu du trong
lòng cô, hai má đỏ bùng, như thần xui
quỷ khiến mà mở miệng nuốt xuống
một miếng cháo trắng.